Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Tam Thể Tập 2- Khu Rừng Đen Tối của tác giả Lưu Từ Hân

PHẦN THỨ NHẤT: NGƯỜI DIỆN BÍCH

Kỷ nguyên Khủng hoảng, năm thứ ba, hạm đội Tam Thể cách Hệ Mặt trời 4,21 năm ánh sáng
Sao trông cũ kỹ như vậy nhỉ…

Đứng trước cỗ hàng không mẫu hạm khổng lồ mang tên “Đường” đang lắp ráp thân tàu, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong tâm trí Ngô Nhạc chính là như vậy. Thực ra, tất nhiên gã biết rằng người ta sử dụng công nghệ hàn nối cân bằng khí lỏng mới nhất để hàn vỏ tàu thì sẽ để lại trên bề mặt tấm hợp kim thép-mangan những vết bẩn, số lượng tuy nhiều nhưng không gây trở ngại gì lớn. Thêm vào những tia lửa hàn chớp lóa, mới khiến con tàu sắp sửa hoàn công này thành ra như vậy trong mắt gã. Gã cố gắng buộc mình tưởng tượng ra hình dáng sừng sững, mới tinh tươm của tàu Đường sau khi được quét lên lớp sơn màu xám, song không thành công.

Cuộc tập trận gần bờ biển lần thứ tư để lập đội hình cho tàu Đường vừa mới hoàn thành, trong hải trình kéo dài hai tháng đó, Ngô Nhạc và Chương Bắc Hải đang đứng bên cạnh gã trở thành hai nhân vật bỏ thì thương, vương thì tội. Đội hình bao gồm tàu khu trục, tàu ngầm và tàu tiếp tế thì do tư lệnh Cụm tác chiến tàu sân bay chỉ huy, còn hàng không mẫu hạm Đường mà họ rồi sẽ chỉ huy vẫn đang nằm trong ụ đóng tàu. Vị trí của tàu Đường do tàu huấn luyện Trịnh Hòa bù lấp vào, song có lúc để trống luôn. Khoảng thời gian này, Ngô Nhạc thường đứng trên tàu chỉ huy nhìn chằm chằm vào vùng biển trống không kia mà thần người ra, trên khu vực mặt nước ấy, chỉ có vệt nước từ những con tàu đi trước đan vào nhau, cuộn lên một cách bất an, vừa khéo cũng hợp với tâm trạng gã. Khoảng trống này rốt cuộc có thể lấp đầy không? Gã đã không chỉ một lần tự hỏi cầu đó.

Giờ nhìn lại con tàu Đường đang được chế tạo, gã không chỉ thấy cũ kỹ, mà thậm chí còn thấy nó toát lên một vẻ tang thương xa xưa. Tàu Đường trước mặt gã dường như là một quan ải cỡ lớn thời cổ đại bị bỏ phế, thân tàu lốm đốm chính là bức tường đá cao lớn của cửa ải, những tia lửa hàn tung tóe như hoa buông xuống từ giàn giáo chằng chịt tựa hồ đám cây leo phủ kín tường đá… Cảnh tượng này không giống như đóng tàu, mà giống như đang làm công tác khảo cổ… Ngô Nhạc sợ mình sẽ lan man nghĩ tiếp, bèn chuyển sự chú ý sang Chương Bắc Hải đứng bên cạnh.

“Bệnh của bố cậu thế nào rồi?” Ngô Nhạc hỏi.

Chương Bắc Hải khẽ lắc đầu: “Không ổn, cũng chỉ biết cầm cự thôi.”

“Cậu xin nghỉ phép đi.”

“Lúc ông vừa nhập viện tôi đá xin nghỉ một lần, giờ tình hình như vậy, đến lúc cần hẵng hay.”

Sau đó hai người lại im lặng, mỗi lần họ nói chuyện về cuộc sống riêng đều như thế, những lần nói chuyện về công việc chắc chắn nhiều hơn một chút, nhưng lúc nào cũng có một tầng gì đó ngăn cách.

“Bắc Hải, khối lượng công việc sau này hẳn là sẽ không bằng lúc trước, đằng nào hai chúng ta đã cùng đứng ở vị trí này rồi, tôi nghĩ nên trao đổi với nhau nhiều hơn nữa.” Ngô Nhạc nói.

“Dạo trước chúng ta đã trao đổi với nhau rất tốt còn gì, cấp trên cho chúng ta cùng lên con tàu Đường này, nhất định là cũng đã nghĩ đến chúng ta từng hợp tác rất thành công trên tàu Trường An.”

Chương Bắc Hải mỉm cười đáp, vẫn là nụ cười mà Ngô Nhạc không thể nhìn thấu được, nhưng gã có thể khẳng định nụ cười này phát xuất từ nội tâm. Đến cả thứ phát xuất từ nội tâm mà còn không thể thấu hiểu, vậy thì chẳng còn hy vọng gì hiểu được con người anh ta. Hợp tác thành công không đồng nghĩa với việc hiểu được đối phương. Đương nhiên, trong mắt Chương Bắc Hải, Ngô Nhạc chắc chắn là hoàn toàn trong suốt, nhìn xuyên qua được. Trên tàu, từ binh sĩ cho đến thuyền trưởng là gã, Chương Bắc Hải lúc nào cũng dễ dàng nhìn vào sâu thẳm nội tâm họ, quả thật hoàn toàn xứng đáng với vị trí chính ủy. Về mặt công việc, Chương Bắc Hải cũng rất trung thực và thẳng thắn, mỗi sự việc đều có báo cáo cụ thể chi tiết với thuyền trưởng. Tuy nhiên đối với Ngô Nhạc, thế giới nội tâm của anh ta luôn là một vùng xám sâu không thấy đáy, anh ta luôn khiến Ngô Nhạc có cảm giác: cứ làm vậy đi, làm vậy là tốt nhất hoặc chính xác nhất, nhưng đó không phải là điều tôi nghĩ. Thoạt đầu, cảm giác này chỉ thấp thoáng lờ mờ, về sau thì càng lúc càng thêm rõ rệt. Dĩ nhiên, điều Chương Bắc Hải làm luôn luôn là tốt nhất hoặc chính xác nhất, khổ nỗi anh ta nghĩ thế nào thì Ngô Nhạc chịu không thể biết. Ngô Nhạc vẫn luôn tin rằng: ở cương vị chỉ huy chiến hạm đầy hiểm nguy này, hai sĩ quan chỉ huy cần phải hiểu rõ phương thức tư duy của người kia, bởi vậy, điều này bấy lâu nay vẫn là một gút mắc trong lòng gã. Hồi đầu, gã cho rằng Chương Bắc Hải đề phòng mình thế nào đó nên cảm thấy rất ấm ức: ở cái vị trí khó nhằn cao không tới thấp không thông như thuyền trưởng tàu khu trục này, còn ai chân thành hơn gã, không có mưu tính gì hơn gã nữa? Gã thì có gì mà phải đề phòng chứ? Trong một khoảng thời gian ngắn, cha Chương Bắc Hải từng là cấp trên của bọn họ, Ngô Nhạc đã nói chuyện với ông một lần về vấn đề thông hiểu lẫn nhau giữa mình và chính ủy.

“Làm tốt công việc là được rồi, tại sao cứ nhất thiết phải biết được phương thức tư duy của cậu ta chứ?” Tướng Chương điềm đạm nói, sau đấy lại nửa như vô tình nửa như cố ý buông thêm một câu, “Thực ra, chính tôi cũng không biết được.”

“Chúng ta lại gần xem sao.” Chương Bắc Hải chỉ vào tàu Đường đang tung tóe tia lửa hàn đề nghị, đúng lúc này, điện thoại di động của họ cùng lúc đổ chuông, có tin nhắn nhắc nhở họ quay về xe. Kênh liên lạc mật chỉ có thể sử dụng trên xe, thông thường, khi nào có việc gấp mới phải dùng đến thứ này. Ngô Nhạc mở cửa xe, cầm ống nghe lên, người gọi tới là một vị tham mưu ở Bộ chỉ huy Cụm tác chiến.

“Thuyền trưởng Ngô, tư lệnh hạm đội hạ lệnh khẩn cấp cho anh và chính ủy Chương lập tức đến Bộ tổng tham mưu báo danh.”

“Đến bộ tổng tham mưu à? Thế còn đợt tập trận thứ năm? Một nửa Cụm tác chiến tàu sân bay đã ở trên biển, ngày mai các tàu bè còn lại cũng khởi hành gia nhập rồi.”

“Chuyện này thì tôi không biết, chỉ có một mệnh lệnh rất đơn giản đó thôi, nội dung cụ thể thì các anh trở về mà xem.”

Chính ủy và thuyền trưởng con tàu sân bay vẫn chưa hạ thủy mang tên Đường đưa mắt nhìn nhau, bao nhiêu năm nay, hiếm hoi có một lần họ hiểu được suy nghĩ của nhau: xem chừng, khu vực mặt biển nho nhỏ ấy sẽ phải tiếp tục để trống rồi.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x