Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Thần Tượng của tác giả Nguyễn Cao Thâm

Trời đất, nhìn thím suy diễn tùy tiện quá! Đang từ câu nói vu vơ thay cho lời chào của chú mà thím chộp vào đấy để nhiếc móc, để xỉa xói thì thật là quá thể. Mà chú không vinh quang thì còn ai! Trong tay hai bằng đại học. Kiến thức tầng tầng, lớp lớp, vùng này đã ai sánh kịp. Chú là tri thức chân chính.

Thời buổi này, đồng lương còm cõi thì bù vào chủ đã băm bèo, thái chuối, rửa chuồng lợn, giặt tã… mà không kêu ca, phàn nàn gì cả. Thử hỏi, còn người đàn ông nào tốt như chú? Mà cũng tại vì thím nên chú mới xin về đây, giờ chú phải khổ thế. Giá chú cứ ở viện nghiên cứu xem nào. Biết đâu, với tài năng ấy, chú sẽ phát minh ra những chuyện động trời. Nghĩ thế, tôi lên tiếng bênh chú:

– Thím ơi, cháu thấy chú Hải là nhất. Chẳng qua về đây chú bị hãm tài thôi.

– Gớm!… Thím dài giọng. ở đâu thì cũng phải biết tính toán mà làm ăn. Mày tính, nhà có mỗi con lợn, ngày ăn hết bao nhiêu cám, bao nhiêu rau, và xem nó lớn được mấy cân? Áp với giá thị trường thấy lỗ thì bán quách đi, đằng này, tao về quê nghỉ đẻ mấy tháng, lên vẫn thấy ông ấy bê cám hầu con lợn.

Mà lợn có ra lợn đâu, đít nhọn như cái bay! Sao có người ngu thế. Kỹ sư kinh tế phải biết vận ngay vào đấy chứ ở đâu. Đằng này cứ ù ù cạc cạc. Lại còn mang cả sách Liên Xô ra chuồng lợn mà tra cứu mới rởm đời.

Từ đó tôi nghĩ mãi về chú, tôi thương chú quá. Con người chú đã từng hiểu hết cả đông-tây-kim-cổ, vậy mà ngày nào cũng bê cám lợn, giặt tã, hầu vợ, còn bị vợ mắng cho xa xả, vẫn im lặng nín chịu. Chẳng bù cho bố tôi.

Cả đời bố không đi đâu xa, cả đời không đọc báo, đọc sách. Mặc dù học hết lớp ba “bình dân học vụ” nhưng bố không viết nổi cái đơn vay tiền ngân hàng. Bố chỉ huy cả nhà đóng gạch, nung vôi. Bố nhúng tay vào việc nào cụ thể, chỉ nói, quát. Vậy mà cả nhà răm rắp tuân lệnh. Còn chú Hải đáng kính của tôi thì…

Thỉnh thoảng tôi vẫn sang thăm chú, chú lại kể chuyện cho tôi nghe. Nguồn tri thức trong chú luôn chảy lai láng. Tôi là đứa mới hết phổ thông, sống quẩn quanh ở cái thị xã miền sơn cước nhỏ bé và hiu quạnh.

Tôi khao khát được đi xa, được hiểu biết những điều mới lạ. Chính chú Hải đã mở rộng tầm hiểu biết của tôi. Chú đưa tôi đến những chân trời khoa học; những nhà máy khổng lồ mà người điều khiển nó qua những nốt bấm…

Một buổi chiều chú rủ tôi vào quán nước. Nhìn khuôn mặt chú đỏ gay, điệu bộ khẩn khoản, tôi đoán là có sự gì rất quan trọng đã xảy ra với chú.

– Uống nước đi mày!

Chú đẩy chén nước nhợt nhạt về phía tôi. Tôi thấy lạ, không hiểu sao trước đây chú nhũn nhặn, mực thước mà bây giờ chú “nhắng” thế (tôi không có cách nào diễn đạt hơn). Trông chú như ngồi trên đống lửa. Chú nhấp nhổm đứng ngồi và hắng giọng hằn học:

– Ở đời buồn lắm mày ạ. Con giun ngoi lên làm người. Tiên sư nó!…

Chú chưa bao giờ gọi tôi là mày và nói năng lỗ mãng như vừa rồi. Tôi biết chú giận lắm. Nhưng giận ai? Tôi rụt rè hỏi:

– Thưa chú, có chuyện gì làm chú bực mình phải không ạ?

Chú trợn mắt và vung tay lên:

– Sao phải bực! Tao khinh! Mày biết không, nó là con nhà sơn tràng, học xong lớp bảy bổ túc đi lâm trường. Thế mà ta đây lên mặt.

– Thưa chú, cháu vẫn chưa hiểu chú nói gì ạ!

– Cái thằng Lô Văn Ngưu, tai dơi mặt chuột chứ còn ai nữa! Ngữ ấy chỉ có cái tài bám đít lãnh đạo.

Vậy là tôi hiểu. Thì ra chú đang bất mãn với chú Ngưu nào đấy cùng cơ quan, nhưng không biết san sẻ cùng ai. Gặp tôi là người tâm đắc với chú nhất nên chú mới dốc hết nỗi ấm ức ách trong lòng. Nhưng tôi thì giúp gì được cho chú? Ngay như cái chú “tai dơI, mặt chuột” ấy tôi cũng chưa biết mặt. Tôi nhìn chú ái ngại.

Bỗng, ngoài cửa quán xuất hiện một người đàn ông nhỏ thó, da đen, mặt nhọn như lưỡi cày, tai quắt và mỏng như cái nấm mèo. Bà chủ quán đon đả mời:

– A, chú Ngưu – Mời chú vào xơi nước.

Chú Ngưu không đáp lại bà chủ quán là liếc cặp mắt ti hí về phía chú Hải và nói giọng trịch thượng:

– Thế nào ông Hải, giờ này là giờ gì mà ông quán, hả?

Mặt chú Hải tái nhợt như bụng cá, giọng lắp bắp:

– Tôi… tôi… à, rét qua đành tạt vào uống chén rượu cho ấm bụng. Anh uống với tôi chén rượu nhá?

Chẳng đợi chú Ngưu có đồng ý hay không, chú Hải liền với tay lấy chai rượu rót đầy một chén. Chú Ngưu lừ lừ ngồi xuống, cầm chén rượu lên uống một hơi, chíp chíp mấy cái rồi nhón mấy hạt lạc, giọng nhòe nhòe:

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x