Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Một đêm mưa bão đã qua, bình minh sắp đến.

Mây đen trĩu nặng dần dần tan loãng, bầu trời đằng Đông khuất sau dãy núi trùng điệp bắt đầu hửng rạng, sấm rền chớp giật và mưa xối xả đêm qua trở thành quá khứ, nhưng gió trong lũng núi vẫn chưa hề yếu đi. Cây cối bị cuồng phong tấn công, nước lũ dâng trên sông, ba bánh xe khổng lồ đen sì sừng sững bên trái Thủy Xa Quán vẫn quay đều đặn…

Một đêm dài dâng dặc, gió mưa đồng hành với sấm chớp, với tiếng cuồn cuộn của dòng lũ đục ngầu và tiếng ồn khi quay của bánh xe nước.

Một loạt vụ việc xảy ra lúc nửa đêm khiến mọi người hoảng hốt. Một phụ nữ rơi từ trên tháp xuống, một bức tranh không cánh mà bay, một người đàn ông mất tích đầy bí ẩn… Nhưng liệu có bao nhiêu người dự đoán được tình hình này sẽ dẫn đến kết cục thế nào?

Đêm bão táp mưa sa cuối cùng cũng qua đi, những vụ án xảy ra trong nhà bỗng phơi bày vẻ dị thường.

Bên dưới tòa tháp sừng sững ở góc Tây Bắc của công trình kiến trúc này, tại đầu phía Bắc của tuyến hành lang chạy vòng quanh chân tháp có một cánh cửa lớn màu đen. Cửa đang mở vào một gian phòng hẹp và những bậc thang rộng rãi dẫn xuống lòng đất.

Phía cuối cầu thang là một căn hầm rộng rãi nhưng đơn điệu. Ánh đèn dầu nhảy nhót trên mặt tường xi măng xám xỉn. Sát mép tường trước mặt có kê một máy giặt và máy sấy quần áo, ngoài ra còn một giỏ chất đầy quần áo bẩn. Trần nhà chằng chịt đường ống dẫn.

Sáu người, gồm cả nam lẫn nữ, đang tụ tập trong căn hầm u ám này.

Năm nam và một nữ.

Trong số đó có một người đàn ông ngồi xe lăn. Đứng đằng sau xe là cô gái xinh đẹp mặc áo ngủ lụa trắng. Hai người đàn ông đứng hai bên cô như bảo vệ. Phía sau bốn người này là hai người đàn ông khác, họ đều khoác thêm áo bên ngoài bộ đồ ngủ.

“Là ai…?”

Người đàn ông ngồi trên xe lăn hỏi với giọng khàn khàn. Bên trong chiếc áo choàng màu nâu là một thân hình gầy còm. Dù đã sang tháng Chín, người ấy vẫn đeo găng tay, màu trắng, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng.

“Ai đã mở nắp thế?”

Có lẽ do căng thẳng nên giọng người ấy hơi khàn và run run, nhưng nét mặt lại không thể hiện gì. Thực ra người này đeo một chiếc mặt nạ vô hồn làm bằng cao su trắng.

Nghe hỏi, một trong hai người đứng cạnh cô gái tiến lên phía trước. Đó là một người đàn ông trung niên bụng bia, mặt mũi hồng hào.

Ông ta đứng trước lò than kê sát chân tường góc trong cùng, nhặt thanh cời lò nằm lăn lóc dưới sàn lên. Đúng lúc này…

“Hấc…” Ông ta phát ra một âm thanh nghẹn ngào như bị ai bóp cổ, buông thanh sắt ra rồi ngồi phịch xuống đất.

“Sao thế, anh Oishi?” người ngồi xe lăn hỏi.

“Đây… đây là…” Người hồng hào lúc này mặt đỏ bừng, ngồi trên sàn xi măng, giơ tay trỏ về nơi thanh cời lò rớt xuống.

Cô gái ré lên một tiếng tắc nghẹn.

“Yurie,” người đàn ông ngồi xe lăn ngoảnh sang. “Em đừng nhìn, mau ra ngoài đi!”

“Cô Yurie, đi thôi!”

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x