Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chiếc đinh ốc ở cổ chân Cinder đã gỉ, đến mức phần rãnh hình chữ thập ở đầu đinh ốc gần như mòn vẹt. Các khớp đốt ngón tay cô đau nhức do phải dùng quá nhiều lưc lên tuốc nơ vít để vặn chiếc đinh ốc đó ra.

Ném chiếc tuốc nơ vít lên bàn, Cinder mệt mỏi dùng cánh tay giả bằng thép của mình nắm lấy gót chân và giật mạnh bàn chân ra khỏi khớp nối. Một tia lửa điện loé lên làm cháy xém các đầu ngón tay cô và Cinder giật vội tay lại, để mặc bàn chân vẫn đang lủng lẳng với một đống dây dợ lòng thòng màu vàng màu đỏ.

Cinder nằm sụp xuống giường, thở phào nhẹ nhõm. Một cảm giác tự do lan toả khắp người cô, từ đầu đến chân. Cô căm ghét cái bàn chân này – nó quá nhỏ đối với cô và cô đã phải khổ sở chịu đựng nó suốt 4 năm trời. Cô thề rằng không bao giờ lắp nó trở lại một lần nào nữa. Hy vọng Iko sẽ sớm quay lại với một bàn chân mới.

Cinder là thợ cơ khí đa năng duy nhất ở khu chợ cuối tuần của Tân Bắc Kinh. Không cần biển hiệu hay quảng cáo, chỉ cần nhìn vào sạp hàng của cô, ai cũng hiểu cô buôn bán mặt hàng gì – với các món phụ tùng người máy được treo và xếp đầy trên các kệ gỗ kê ở sát tường. Đó là một sạp hàng nhỏ nằm trong góc khuất của khu chợ, với một bên là tiệm bán màn hình cũ và một bên là tiệm bán lụa – cả hai đều thường xuyên phàn nàn về mùi kim loại và dầu mỡ bay qua từ tiệm của Cinder, mặc dù thực tế nếu có thì chúng cũng sẽ bị mùi bánh mật ong thơm lừng của tiệm bánh phía đối diện quảng trường át đi hết. Cinder chỉ bik đấy là 1 cái cớ, họ đơn giản chỉ là không thích bị xếp bên cạnh cô.

Một tấm khăn trải bàn sẫm màu được thả xuống, ngăn cách giữa Cinder và đám người qua lại bên ngoài. Cả quảng trường tràn ngập âm thanh ồn ã của người mua hàng, người bán hàng rong, trẻ con. Tiếng những người đàn ông đang gầm lên mặc cả với các rô bốt bán hàng, tìm mọi cách để hạ giá sản phẩm. Tiếng lạch cạch của những chiếc máy quét thẻ cước và cái giọng đều đều của máy tính xác nhận số tiền thanh toán. Hàng trăm màn hình khổng lồ được phủ kín khắp các mặt toà nhà, phát đi các đoạn phim quảng cáo, tin tức thời sự và giải trí.

Sau một thời gian dài bán hàng ở đây, Cinder đã học được cách bỏ ngoài tai những âm thanh ồn ã đó, nhưng hôm nay có một âm thanh đặc biệt khiến cô không thể không chú ý tới. Một nhóm trẻ con đang đứng bên ngoài sạp hàng của cô, hát hò ông ổng: “Hắt xì, hắt xì, nào chúng mình cùng ngã!”- và cười như nắc nẻ lúc cả bọn kéo nhau ngã vật ra vỉa hè.

Nụ cười khẽ nở trên môi Cinder. Không phải vì giai điệu quen thuộc của bài hát kia mà vì ý nghĩa sâu xa ẩn chứa đằng sau lời bài hát. Nó như một bóng ma về nạn dịch và cái chết đang trỗi dậy trở lại trong suốt một thập kỉ qua và nó khiến cô thấy buồn nôn. Nhưng cô thích ánh mắt khó chịu của người qua đường nhìn đám trẻ con đang nằm khúc khích trên vệ đường. Bọn họ càng khó chịu bấy nhiêu, cô càng thấy yêu quý bọn trẻ con bấy nhiêu.

“Sunto! Sunto!”

Sự thích thú của Cinder ngay lập tức biến mất. Từ phía đối diện, cô nhìn thấy bà Chang Sacha, chủ tiệm bánh, đang đi xuyên đám đông trong chiếc tạp dề bám đầy bột mì. “Sunto, về mau! Mẹ đã bảo không được chơi ở gần…”

Vừa bắt gặp ánh mắt của Cinder, người phụ nữ tên Sacha kia lập tức im bặt, chạy tới giật tay cậu con trai kéo đi.

 

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x