Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Có những luật lệ cho việc lẩn trốn ngay giữa chốn thanh thiên bạch nhật. Luật đầu tiên, hay ít nhất đó là cái luật mà chú Sandor nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, là “Đừng có mà ngu ngốc”.

Tôi chuẩn bị phá luật bằng cách cởi quần ra.

Mùa xuân ở Chicago là mùa mà tôi thích nhất. Mùa đông thì lạnh lẽo và đầy rẫy những cơn gió, còn mùa hè thì nóng nực và ồn ào, riêng có mùa xuân là hoàn hảo tuyệt đối. Sáng nay trời nắng đẹp, tuy vậy vẫn còn chút giá lạnh vương trong không khí gợi nhắc tới cái lạnh lẽo của mùa đông. Băng tuyết đang tan trên mặt hồ Michigan, phả một chút hơi lạnh vào mặt, làm ướt sũng cả cái vỉa hè bên dưới chân tôi.

Tôi thường chạy bộ mười tám dặm quanh bờ hồ mỗi sáng, nghỉ lấy sức nếu có thể, không phải là vì tôi cần chúng mà là để nhìn mặt hồ xám xanh của Hồ Michigan kia một cách thích thú. Ngay cả khi nó lạnh buốt, tôi vẫn cứ luôn nghĩ tới chuyện lặn xuống đó hay là bơi sang bờ bên kia.

Tôi kiềm chế ham muốn đó như kiềm chế ham muốn chạy song song theo ánh đèn neon trên bánh xe đạp của mấy người đạp vụt ngang qua tôi. Tôi phải chạy chậm. Có hơn hai triệu người trong thành phố này và tôi thì hẳn nhiên nhanh hơn tất cả bọn họ rồi.

Dù vậy, tôi vẫn cứ chạy.

Đôi khi, tôi chạy tới hai vòng quanh hồ chỉ để đổ vài giọt mồ hôi. Đó là một luật khác của chú Sandor: “Luôn ra vẻ yếu hơn thực lực của mình. Đừng có mà ham thể hiện.”

Thật là ngu ngốc để mà phàn nàn về chúng. Chúng tôi đã ở Chicago năm năm trời nhờ những luật lệ đấy của chú Sandor. Năm năm yên bình và tĩnh lặng. Năm năm kể từ khi lũ Mogadorian có một manh mối thực sự về chúng tôi.

Năm năm trôi qua đi, ngày một trở nên thật buồn chán.

Vậy nên khi cái iPod đeo ở tay tôi chợt rung lên, tôi giật cả mình. Thiết bị đó sẽ chẳng làm gì trừ khi rắc rối đang cận kề.

Tôi chỉ cần một thoáng để suy nghĩ hành động tiếp theo. Tôi biết làm thế là sẽ rủi ro, sẽ nguy hiểm. Tôi biết thế là đi ngược lại mọi thứ tôi được dạy bảo. Nhưng tôi cũng biết sự rủi ro đó cũng đáng thôi; đôi khi bạn phải quên đi những gì bạn đã được dạy. Vì thế tôi chạy sang bên cạnh đường chạy bộ, giả vờ như bị chuột rút. Khi tôi hoàn thành việc giãn cơ, tôi cởi chiếc quần dài ra và cho vào túi. Bên trong tôi mặc một chiếc quần đỏ và trắng như đội bóng chày St.Louis Cardinals, đội bóng bị thù ghét ở cái xứ Chicago này.

Nhưng việc này sẽ chẳng là gì cả so với việc ba vết sẹo trên chân tôi bị lộ rõ ra. Kẻ thù truyền kiếp trong bóng chày và kẻ thù khát máu liên ngân hà là hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.

Đôi tất ngắn và đôi giày chạy bộ gần như chả có ích gì trong việc giấu đi các vết sẹo. Ai ở gần cũng có thể thấy chúng dù tôi nghi ngờ những người chạy bộ sẽ có thói quen kiểm tra mắt các chân nhau. Chỉ có một kẻ chạy bộ tôi đang cố làm hắn để ý hôm nay sẽ thấy thôi.

Khi tôi bắt đầu chạy lại, tim tôi đập nhanh hơn bình thường. Phấn khích. Đã một thời gian dài kể từ cái lần cuối cùng tôi cảm thấy thế này. Tôi đang phá luật của chú Sandor và nó thật phấn khích. Chỉ hy vọng chú ấy không đang theo dõi tôi qua camera an ninh của thành phố mà chú ấy đã hack vào. Thế sẽ chẳng tốt một tẹo nào.

 

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x