Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Thầy Bush đảo mắt nhìn cả cả lớp rồi nói:

– Brian Bell, em là người đầu tiên được kể về lai lịch của mình.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi cảm thấy nhộn nhạo khó chịu trong người. Thật là một cơn ác mộng đối với tôi khi phải đứng kể chuyện trước lớp.

Tôi nói:

– Thưa thầy, không có áo!

Sue Feathersone (con gái ông chủ tịch) cười rúc rích. Tôi đi từ từ lên bảng. Tôi nghĩ, mình chết mất. Miệng tôi khô và đắng ngắt.

– Thưa thầy em xin kể về cụ nội em. Cụ vốn là thủy thủ chuyên đưa thực phẩm bằng tàu biển tới Warmambooe, không có áo.

Ba chục đôi mắt nhìn tôi chòng chọc. Sue Feathernene lại cười. Nó hỏi:

– Tại sao cụ không có áo?

Nó biết tất câu trả lời của tôi sẽ như thế nào song nó muốn nghe tôi nói xem sao.

– Cụ tên là Byron. Mọi người gọi cụ là “cụ Ben Byron, không có áo”

Sue hỏi với cái cười đầy chế giễu:

– Tại sao họ lại gọi cụ là cụ Ben Byron không có áo, tên gì mà buồn cười thế?

Thầy giáo nói:

– Em đừng có kich bạn như thế, bạn ấy rất cố gắng đấy.

Sue là một đưa con gái đáng ghét, một đứa hết sức tồi tệ. Nó thừa biết là tôi không thể không nói: “Không có áo”. Hễ mở miệng, bao giờ tôi cũng phải thêm vào mấy từ “không có áo”. Suốt từ nhỏ đến giờ tôi đều nói như thế. Xin đừng hỏi tôi, tại sao. Tôi cũng không hiểu nữa, chỉ biết rằng tôi không thể làm khác được. Tôi đã nhờ hàng chục bác sĩ nhưng không ai tìm được nguyên nhân và chẳng ai chữa được cái tật đó cho tôi. Thật là kinh khủng. Mọi người chế nhạo và cho rằng tôi bị ấm đầu.

 

Tôi nhìn Sue và nói:

– Mày đểu vừa thôi, đừng có trêu chọc tao. Mày thừa biết bao giờ tôi cũng phải chêm vào mấy từ “không có áo”. Không có áo.

Tất cả cười như vỡ lớp ra, nhiều đứa cố gắng bụm miệng nhưng không sao nhịn nổi. Mặt tôi đỏ như gấc. Giá như tôi có thể chết được, và cả con Sue nữa. Nó là đứa nanh đọc nhất và luôn luôn tìm cách chọc ghẹo tôi.

 

Thầy Bush nói:

– Thôi được, Brian, thứ tư tới em trình bày tiếp. Chắc rằng hôm đó em sẽ nói khá hơn.

Tôi ngồi vào chỗ của mình. Thầy giáo thương cảm tôi, mọi người thương cảm tôi, mọi người, trừ Sue. Nó thì không. Nó là đứa không bao giờ nghĩ tới người khác mà chỉ nghĩ đến mình.

 

Tôi cùng với Shovel[1] từ trường về nhà. Shovel là tên con chó của tôi. Nó tên như vậy vì nó có thói hay cào đất. Nó bới đủ mọi thứ rác rưởi rồi tha về để ngay ở bậu cửa.

Một hôm có ông hàng xóm đi câu. Ông mang theo một túi sò, hến làm mồi. Khi về nhà ông để quên trong cốp xe ô tô. Hai tuần sau ông đã tìm thấy túi sò, hến đó hay nói đúng hơn túi sò hến đó đã tìm thấy ông ta. Nó thối kinh khủng. Ông ta chôn nó ở phía sân sau. Ngày hôm sau con Shoved lại tha túi sò về nhà. Hồi ấy tôi không nở mắng vì nó có ý tốt với tôi. Tôi xoa đầu con Shovel, vỗ nhẹ vào gáy nó và khen “Mày ngoan lăm, không có áo”. Shovel là một con chó tuyệt vời – nó đúng loại siêu. Đành rằng, tôi thừa nhận Shovel không được đẹp mã. Nó chột mắt, lại mất một nửa cái tai. Shoved lúc nào cũng gãi, nhưng đó không phải lỗi của nó mà vì mấy con rận. Nó không tài nào thoát không khỏi mấy con rận. Tôi mua cho nó vòng cổ chống rận nhưng cũng không ăn thua. Cũng có thể vì Shovel hay thích vây chỗ có phân bò.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x