Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Dư Phi cọ người lên cột điện xi măng.

Gần đây đầu óc cô rối bù, luôn làm những hành động khó hiểu không sao giải thích được. Giống như bây giờ khi đang cọ người lên cột điện thế này, trong đầu cô sẽ nhảy ra một câu nói: Dao phay trong tay ta chém đứt phựt lớp lớp dây điện, hoa lửa chớp ánh điện tóe loe bay rờm rợp tung trời. Cô sững người nửa giây, “xí” một tiếng, cái quỷ gì thế, toàn mấy thứ không biết từ lúc nào bị Thứ Cơ bơm vào làm ô nhiễm tinh thần cô.

Có điều gần đây, trong đầu cô đã nhiều lần luẩn quẩn câu từ này: Nơi núi đổ mộng chân thật nhất, cảnh chốn xưa nào dễ quên đi, địa đồ nay đã đổi thay, làm sao tin được lối xưa đã nhoà.

Trong đầu cô cứ vô thức lặp đi lặp lại vài điệu hát, đa số là những điệu cô đã tập nhiều lần, tập đến độ muốn tẩu hỏa nhập ma. Nhưng sau khi rời khỏi Thiện Đăng Đĩnh, đã rất lâu rồi cô không hát lại, vì sao những làn điệu này vẫn quanh quẩn trong đầu?

Nghe kĩ lại, đây cũng không phải kinh kịch, mà là côn khúc, trong “Đào hoa phiến” vị sư phụ dạy hát Tô Côn Sinh đã sáng tác nên “Ai Giang Nam”, lại còn có cả tiếng sáo đệm, ê ê a a, thê lương vô cùng.

Dư Phi bị chính mình hù dọa, nghĩ thầm mình đây là làm sao thế này, mười sáu năm học kinh kịch, chẳng lẽ côn khúc mới là định mệnh đời mình sao?

Lại tỉ mỉ ngẫm lại, cô nhớ tới, có một phương pháp dạy hí khúc rất độc đáo ở Thiện Đăng Đĩnh. “Nghê phái” cho rằng côn khúc là tổ tiên của tất cả các loại hình hí khúc, vậy nên trước khi học kinh kịch sẽ phải học bắt đầu từ côn khúc, còn gọi là “kinh côn bất phân”. Bởi cô chuyên đóng vai lão sinh (*), vậy nên từ khúc này cô sớm đã thuộc nằm lòng.

(*) Các vai nam trong kinh kịch gọi là “sinh” (生), vai “lão sinh” (老生) là những nhân vật từ trung niên trở lên, phải đeo râu giả, vì vậy nên còn được gọi là “tu sinh” (須生, tu nghĩa là râu).

Từ nay về sau, vài chục năm nữa, cô sẽ không bao giờ hát lại những khúc này nữa.

Chưa từng nghĩ đến, một ngày nào đó sau khi rời khỏi Thiện Đăng Đĩnh, làn điệu này lại cất lên trong đầu cô như tiếng hát của một u hồn.

Một tháng nay, cô cứ như người trong mộng. Sáng thức dậy, luôn có cảm giác mình đã để lỡ mất giờ luyện hát; giữa ngày thì cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, luôn ngỡ rằng mình vẫn còn đang ở Phật Hải, hay đang đứng trên sân khấu hát đối đáp cùng sư thúc Nghê Lân… Cảnh chốn xưa nào dễ quên đi, đúng là cảnh chốn xưa nào dễ quên đi.

Cô vừa dứt khoát cắt đứt dòng hồi ức, vừa căm hận thầm mắng Thứ Cơ: Nói cái gì mà sẽ gặp được tấm chồng cao phú soái (*) như ý chứ, hiện giờ đến cả cái rắm cũng không thấy! Trở về thành phố đã nhiều ngày như vậy rồi, ngoài bác sĩ ra, cô còn chẳng nói được quá ba câu tử tế với một người đàn ông nào.

(*) Cao – giàu – đẹp, một cụm từ về hình tượng đàn ông tiêu chuẩn của giới trẻ Trung Quốc hiện thời, đối lập với “bạch phú mỹ (trắng – giàu – đẹp)” là hình tượng tiêu chuẩn đối với con gái.

Trên hông dường như lại ngưa ngứa, cô lại cọ cọ lên cột điện, vừa cọ vừa nhớ tới trước đây xem “Liên hương bạn” ở Bắc Kinh, trong đó có đoạn hai nhân vật nữ chính Thôi Tiên Vân và Tào Ngữ Hoa thể hiện tình cảm và khao khát lẫn nhau, chính là đã cọ người lên cái cột trên sân khấu như thế này. Tư thế cọ cột đó rất đẹp mắt, Dư Phi gắng nhớ kỹ lại, suy nghĩ đôi chút, không khỏi bắt chước theo, từ từ đong đưa eo, chầm chậm, chầm chậm.

“Giữa đường giữa chợ uốn éo làm trò gì thế?”

Dư Phi tỉnh táo lại, trước mặt là một gã trai cao to, nhìn qua đã biết là loại lêu lổng, tóc mái trước trán vuốt keo dựng ngược, đeo kính râm, dáng vẻ rất chi là “thời thượng”. Cô phóng mắt qua bờ vai hắn, đứng cạnh xe là một đôi tình lữ đang nhìn cô chằm chằm, thấp thoáng có vẻ quen mắt.

Dư Phi là một người có lòng kiêu hãnh rất cao, đứng trên sân khấu bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm cô còn chẳng thèm để ý. Cô liếc gã trai lêu lổng kia một cái: “Tao cứ thích uốn éo giữa đường đấy, ảnh hưởng đến bát cơm nhà mày chắc?”

Gã trai lêu lổng lấy ra một cuộn tiền, lắc lư trước mặt cô rồi cắm vào khe hở giữa hàng khuy cài chạy dọc bên sườn chiếc xường xám của cô. Ngực Dư Phi không lớn cũng không nhỏ, chiếc xường xám tuy rằng mộc mạc nhưng lại được cắt may rất vừa vặn, phô bày hết các đường cong trên cơ thể. Cuộn tiền trăm tệ cắm vững lên trước ngực cô, vừa hay không bị rơi xuống.

Dư Phi che ngực, mắt phượng trợn trừng, ánh mắt như mũi dao nhíp chòng chọc đâm về phía hắn: “Tạ Địch Khang, mày muốn chết hả!”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x