Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

2: Tiếc thương thời thơ ấu

Lúc tỉnh dậy tôi nhớ lại ngay mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra. Tôi nằm còng queo dưới đất, chờ đợi một cú sét nữa. Tôi nằm yên như thế độ mười phút, lắng tai nghe mưa gió thét gào, tự hỏi mình có bị nội thương làm cho mất khả năng sinh sản hay là làm cho tóc bị bạc đi không, hay ít ra cũng làm cho tóc bị cháy. Tôi thử sờ lên đầu, không có gì bất thường ngoài một cục u sau đầu. Tôi cẩn thận cử động, may quá không cái xương nào bị gãy, cũng không có một vết thương nhỏ nào. Trong góc nhà động cơ chiếc tủ lạnh General Electric hoạt động trở lại với tiếng kêu vu vu quen thuộc. Tôi hiểu là sự sống vẫn tiếp tục, bão đã lặng. Tôi khó nhọc đứng lên nhìn quanh chờ phát hiện cảnh hỗn độn đổ nát nhưng không có gì. Tất cả đều như trước: cái bàn tiếp tân oai vệ, kệ xếp sách báo, quầy ăn uống, mười hai chiếc bàn ăn bằng formica đủ màu, vòi nước ướp lạnh, bình cà phê sáng chói, tất cả đều y nguyên. Chỉ có tấm kính vỡ và vũng nước dưới đất là làm chứng cho điều tai hại mà tôi và ngôi nhà phải chịu. Tai hại? Tôi muốn nói tai hại nào? Thôi chết! Có thể tóc tôi đã bạc trắng hết rồi chăng? Tôi chạy băng qua phòng chụp cái ví cầm tay của tôi để trên bàn tiếp tân, đến sau quầy ăn uống, cúi nhìn vào một dãy dài gương gắn dưới mấy cái kệ. Trước tiên tôi kiểm tra đôi mắt: xanh trong sáng đang mở to nhìn tôi dò hỏi, lông mi lông mày màu nâu, trán rộng đăm chiêu, vầng tóc màu nâu sẫm xõa thành hai lượn sóng bồng bềnh trên vai. Tốt! Tôi mở ví lấy lược ra chải tóc như điên rồi cất lại vào ví.

Đồng hồ đeo tay của tôi chỉ bảy giờ. Tôi mở radio và vừa dán tấm bìa cứng vào chỗ kính vỡ vừa lau vũng nước dưới đất vừa nghe đài WOKO thông tin về trận bão: đường dây điện bị đứt, mực nước sông Hudson dâng cao phía thác Glens, một cây du bị sét đánh đổ làm nghẽn quốc lộ số chín ở Saragota Spring, có cơ bị ngập lụt ở Mechanicville.

Tôi chạy ra lối đi có mái che để đến dãy cabin phía sau tiền sảnh. Căn của tôi số chín nằm phía bên phải lối đi tới hồ. Tôi cởi quần áo, tắm nước lạnh, giặt chiếc sơ-mi trắng bằng sợi terylene bị bẩn vì ngã lúc nãy rồi phơi lên.

Tôi đã quên sự trừng phạt của trận bão và cách xử sự ngốc ngếch của mình. Tôi ca hát, vui vẻ với ý nghĩ sẽ hưởng một buổi tối đơn độc và ngày mai tiếp tục lên đường phiêu lãng. Rồi bốc đồng tôi lấy bộ đồ đẹp nhất trong số áo quần hạn chế của tôi ra mặc: quần kiểu đấu bò may bằng nhung đen bó sát người có sợi dây kéo mạ vàng ngay giữa mông, không mang nịt vú, khoác chiếc áo săng-đai dệt chỉ kim tuyến vàng óng ánh vào tôi ngắm mình trong gương rồi quyết định xắn hai tay áo lên khỏi khuỷu tay. Tôi xỏ chân vào đôi xăn-đan kim tuyến rồi quay trở lại tiền sảnh.

Chai rượu buộc-bông còn vừa đầy một ly, tôi lấy cái chén uống rượu bằng thủy tinh rót hết vào xong kéo cái ghế tiện nghi nhất phòng tiếp tân lại gần radio, tôi mở đài, châm một điếu thuốc Parliament trong năm điếu còn lại trong hộp thuốc của tôi, rồi vào ngồi cuộn mình trong ghế bành vừa phì phà thuốc lá vừa nhâm nhi rượu.

Mục quảng cáo dành cho mèo và món pa-tê Pussycat mà chúng ưa thích nhất hòa nhịp với tiếng ầm ầm đều đặn của mưa chỉ thay đổi âm điệu khi có một luồng gió mạnh thổi hắt nước mưa vào cửa kính nghe giòn như tiếng súng liên thanh. Tiếp theo là 40 phút nhạc trữ tình và bất ngờ nhóm “Ink Spots” trình bày bản “Ai đó đang đung đưa con thuyền mộng của tôi”.

Tôi thấy lại tôi trên dòng sông Thames năm mùa hè trước, thuyền chúng tôi đang xuôi dòng, xa xa là lâu đài Windsor, Derek thì chèo còn tôi thì mở máy hát. Chúng tôi chỉ có mười dĩa nhạc, đến dĩa của nhóm “Ink Spots” khi nghe hết bản “Thuyền mộng” thì Derek nài nỉ: “Cho quay trở lại đi Viv.”, tôi phải quỳ gối xuống tìm chỗ để lại kim.

Mắt tôi đầy lệ, không phải vì Derek mà vì nỗi sầu muộn của mối tình đầu mà tất cả bọn con trai và con gái trên cõi đời này đều mắc phải. Đó là những giọt nước mắt thương cảm cho một thời thơ ấu đã mất, xót thương cho bản thân, hoài niệm nỗi đau đã được chôn vùi.

Trước khi lau khô đôi dòng lệ, tôi ngồi nhớ lại những kỷ niệm xưa.

Tôi tên Vivienne Michel, ngày tôi ở lại lữ quán “Những cây thông mơ mộng”, ngồi trong chiếc ghế bành và khơi lại dĩ vãng, tôi được hai mươi ba tuổi, cao một mét sáu mươi lăm. Tôi đã tưởng mình có một dáng người xinh xắn cho tới ngày mà bọn con gái ở trường Astor House bảo cho tôi biết là tôi có bộ mông quá gồ và khuyên tôi nên nịt vú chặt hơn. Mắt tôi màu xanh như đã nói khi nãy, tóc màu nâu sẫm dợn sóng tự nhiên. Chúng nó cũng nói gò má tôi cao giống người nước ngoài, mũi thì nhỏ miệng lại rộng, trông tôi rất sexy dù có lúc tôi không muốn như vậy. Với tính khí nóng nảy pha chút lãng mạn, cứng đầu và tự chủ tôi đã làm cho các sơ ở Couvent và cô giáo Threadgold ở trường Astor House nhiều lúc phải nổi sùng.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x