
Thơ Ngụ Ngôn Ba Tư – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
CHUYỆN CON VOI
Người ta đem voi về từ Ấn Độ,
Trong chuồng tối, cho nhốt riêng một chỗ.
Ai muốn xem phải chi khá nhiều tiền.
Được vào chuồng, nhưng chuồng tối đen.
Nghĩa là xem, nhưng không nhìn để thấy,
Mà chỉ sờ bằng tay, ai cũng vậy.
Chưa một ai thấy voi xứ này,
Nên mọi người giờ tranh cãi gắt gay.
Một người sờ đúng vòi voi, và nói:
“Voi tròn tròn, dài dài như ống khói!”
Một người khác lại sờ đúng chân voi,
Nên tuyên bố: “Voi giống như cây sồi!”
Người thứ ba sờ tai voi, liền quát:
“Toàn nói láo! Voi có hình chiếc quạt!”
Người thứ tư sờ lưng voi, thở dài:
“Voi trông giống bức tường, thưa các ngài”.
Rồi cứ thế, thơ ngây và nhảm nhí,
Họ gọi voi mỗi người theo một ý.
Nếu đơn giản được thấy voi ban ngày
Thì chắc họ chẳng cãi nhau thế này.
CHUYỆN NGƯỜI XĂM MÌNH
Ở xứ nọ có tục lệ khác đời
Là người ta cứ thích xăm đầy người.
Mà đã xăm là rất đau, hẳn thế,
Nhưng lại có những hình xăm đẹp đẽ.
Một anh chàng luôn vỗ ngực ta đây,
Cũng muốn xăm, đến bảo thợ thế này:
“Tôi tuổi hổ, anh xăm cho con hổ,
Thật hung dữ, thật to và thật rõ!”
Người thợ xăm cầm bút bắt đầu xăm.
Anh kia kêu oai oái mỗi lần châm.
“Anh làm gì mà tôi đau nhường ấy?”
“Xăm hình hổ. Ông bảo tôi như vậy”.
“Ừ thì xăm, nhưng đang xăm ở đâu?”
“Xăm từ đuôi. Đó là chỗ bắt đầu”.
“Xăm đuôi à? Bỏ đi, không cần thiết.
Hổ có đuôi chỉ càng thêm đáng ghét”.
Anh thợ xăm lại xăm tiếp, tất nhiên,
Lại thấy đau và anh kia kêu lên:
“Anh đang xăm cái gì? Đau quá!”
Xăm đầu hổ. Phải có đầu chứ ạ?”
“Không cần đầu. Đừng xăm nữa. Thôi đi!
Đã có vuốt, hổ cần đầu làm gì?
Xăm cái khác. Đừng châm đau như vậy.
Ôi trời ơi, anh đang xăm gì đấy?”
“Tôi đang xăm lưng con hổ, thưa ông.”
“Lưng? Làm gì? Không có lưng được không?”
Anh thợ xăm bực mình, quăng bút nói:
Hổ không đầu, không đuôi ư? Xin lỗi,
Quả xưa nay chưa ai thấy trên đời.
Chỉ thấy toàn những anh hèn, anh lười.
Ai sợ đau, không kiên trì, sợ khổ,
Thì tốt hơn đừng cầm tinh con hổ”.
CHUYỆN NGƯỜI DU MỤC CÓ CON CHÓ SẮP CHẾT
Có một người du mục khóc thương
Con chó quí sắp chết đói bên đường.
Một người khách đi ngang nhìn thấy,
Hỏi: “Chuyện gì làm ông buồn như vậy?”
“Con chó này tôi yêu quí từ lâu,
Làm sao tôi không luyến tiếc, buồn rầu?
Nó là bạn, luôn giúp tôi săn thú,
Luôn canh giữ cả đàn cừu cho chủ”.
Khách hỏi thêm: “Ông nói rõ xem nào.
Nó bị què hay đau ốm ra sao?”
“Không, không ốm, nó đang nằm chờ chết,
Chỉ vì do đói ăn, do mệt”.
“Thật đáng buồn. Hãy gắng chịu, Alla
Sẽ giúp ông đưa nó sống về nhà.
Ồ, chiếc túi ông đang đeo trên cổ
Trông khá nặng. Ông đựng gì trong đó?”
“Trong túi ư? Toàn bánh thịt, thức ăn,
Những cái tôi chắc chắn sẽ rất cần”.
Khách bỗng hỏi: “Ông nói sao? bánh thịt?
Sao không cho con chó ăn một ít?”
“Cho chó ăn? Nhưng sau đó thì sao?
Hết thức ăn, tôi biết kiếm cách nào?”
Nghe nói vậy, người khách kia liền quát:
“Ông quả đúng là một thằng đốn mạt.
Một thằng keo ngu ngốc, đáng chê cười.
Con chó kia là bạn, cũng như người.
Ông coi trọng miếng ăn hơn nước mắt.
Ông là người đáng khinh và xấu nhất!”
CHUYỆN THẦY NGỮ PHÁP VÀ ÔNG CHÈO THUYỀN
Có một thầy ngữ pháp, lúc sang sông
Hỏi người chèo có biết ngữ pháp không?
Người chèo đáp: “Dạ không”. Thầy đắc chí:
“Thế thì nửa đời anh, anh để phí!”
Anh kia nghe, tuy phật ý, bực mình,
Nhưng bề ngoài vẫn vui vẻ làm thinh.
Bỗng bất chợt gió đổi chiều thổi mạnh,
Thuyền lắc lư giữa ào ào sóng đánh.
Người chèo thuyền lễ phép hỏi: “Thưa ông,
Thuyền sắp chìm, ông có biết bơi không?
Ông quả thật không biết bơi? Tiếc nhỉ.
Thế thì cả đời ông, ông bỏ phí!”
CHUYỆN BỐN CHÀNG ĂN NHO
Không ít khi vì do hiểu lầm nhau
Mà lắm anh phải sứt trán, vêu đầu.
Có bốn chàng bạn thân người Hy Lạp,
Người Ba Tư, Hin-đu và Arab,
Bỗng một hôm, đang đi dạo, bốn chàng
Được ai đó cho một đồng tiền vàng.
Chàng Ba Tư vội kêu lên: “Thật tiện,
Đem ra chợ mua angur mà chén!”
Chàng Hin-đu liền lên tiếng: “Theo tôi,
Mua izum chắc chắn sẽ không tồi”.
“Không, không được, – anh chàng người Arab
Liền cắt ngang. – Tôi muốn ăn einab!”
Chàng Hy Lạp thì một mực lắc đầu:
“Tôi muốn ăn staphin từ lâu!”
Và cứ thế, do vì không nhất trí,
Họ cãi nhau rồi đánh nhau loạn xị.
Anh sứt răng, anh sái cổ, rách quần.
Anh gãy sườn, anh vêu trán, què chân…
Họ không biết, cũng chỉ vì ngu dốt,
Cái họ muốn thật ra là một.
CHUYỆN ÔNG GIÀ VÀ THẦY LANG
Một ông già gặp thầy lang, và nói:
“Tôi sổ mũi. Đầu đau không chịu nổi!”
“Đó là do, – thầy lang đáp, – tuổi già.”
Ông kia kêu: “Mắt tôi kém, sắp lòa”.
“Không khó hiểu: người già ai cũng vây,
Mắt thường đau, thường kèm nhèm, sưng tấy.”
“Còn lưng tôi, sao nhức nhối gần đây?”
“Chính tuổi tác đã gây nên điều này.”
“Ăn không ngon, lại khó tiêu, chán quá…”
“Cũng vì do tuổi già đấy ạ.”
Tôi ho khan, tức ngực, thật phiền hà…”
“Thì bệnh ho là bệnh của người già.
Ai cũng biết khi tuổi già ập tới
Thì chẳng thiếu bệnh gì, xin cứ đợi.”
Ông kia nghe, tức giận quát, câm ngay!
Ta không ưa cách chữa bệnh của mày.
Ai dạy mày những lời kia ngu ngốc?
Một thầy lang thông minh, có học
Sẽ kê đơn bốc thuốc quí chữa lành,
Không như mày, dốt nát, nói loanh quanh…”
“Dạ thưa ông, cả việc ông nóng nảy
Cũng là do tuổi già ông đấy.”
CHUYỆN ANH LÍNH CANH VÀ NGƯỜI SAY RƯỢU
Một tối nọ, nửa đêm có anh lính
Thấy một ngườì đang nằm say bất tỉnh.
Anh ta quát: “Thằng nát rượu, dậy nhanh!”
Anh kia ngáp: “Tôi ngủ, việc gì anh!”
“Mày uống gì mà say đến vậy?”
“Ừ thì bình có gì, tôi uống nấy”.
Anh lính gắt: “Mày nói rõ xem nào!”
“Uống cái đựng trong bình! Thì đã sao?”
Anh lính canh và anh chàng say rượu
Cứ hỏi đáp cả giờ mà chẳng hiểu.
Anh ta quát: “Hãy mở miệng nói Ô!”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.