Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2: Ký ức tuổi thơ

Hồi học cấp ba, Vi Vũ là một chàng thư sinh nho nhã, yếu ớt, tuy nhiên anh học rất giỏi, nghe nói còn là học sinh xuất sắc, khổ một nỗi môn thể dục lại rất bình thường, thế nên không thể coi là đứa trẻ “phát triển toàn diện”. Nhưng anh lại “thích” cùng đám bạn cao to lực lưỡng tụ tập đánh bóng, mặc dù hơi bị “lệch nhịp”.

Có một cậu bạn trong nhóm hỏi: “Vi Vũ, cậu không thích bóng rổ, lần nào cũng chơi đến nỗi thở hổn hển, sao phải khổ thế chứ? Có ai bắt ép đâu? Thôi đi, về mà chơi đàn violon đi, anh em bọn tôi không cười nhạo cậu đâu.”

Nghe nói lúc đó, Từ thiếu gia lạnh lùng trả lời một câu: “Chẳng phải Cố Thanh Khê nói thích mẫu đàn ông giỏi thể thao sao?”

Năm lớp mười một, chúng tôi bắt đầu phân chia ban tự nhiên và xã hội. Trước khi phân ban, tôi nhận được một lá thư, trên thư chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: Học tự nhiên, học tự nhiên, học tự nhiên!

Tôi nghĩ đó là một lời nguyền rủa, nên quyết không tin vào lời nguyền rủa ấy mà học ban xã hội.

Và như vậy, tôi với Vi Vũ mỗi người một ngả trong việc lựa chọn phân ban. Nhưng chúng tôi vẫn luôn giữ mối quan hệ bạn bè trong sáng, thuần khiết…

Khi tôi học lớp mười một, có lần do xe đạp bị hỏng, tôi được Vi Vũ đèo về nhà. Hôm đó, tôi muốn về quê nên đoạn đường cũng khá xa.

Đó là một ngày giữa tháng Mười Một, Vi Vũ cật lực đạp xe chở tôi, tôi thấy phần tóc nơi cổ áo anh mướt mồ hôi, cảm thấy rất thương. Vào thời ấy, tình cảm nam nữ còn rất ngây thơ, trong sáng. Tôi và Vi Vũ vẫn chỉ là bạn bè đơn thuần, đàng hoàng, thế mà tôi lại để anh ấy chở xe ngồi phía sau, thật quá sức tưởng tượng. Cả đoạn đường thấy thương anh nhưng trong lòng cũng không khỏi lo lắng, nếu trên đường về nhà gặp người quen thì làm thế nào?

Cuối cùng đúng là “nghĩ sao gặp vậy”, giữa đường chúng tôi gặp một cô hàng xóm đang bận rộn trồng rau cải, từ xa cô đã nhìn thấy tôi, gọi to: “Thanh Khê, tan học rồi à?”

Trong lòng tôi đang không ngừng lẩm bẩm: “Chúng cháu chỉ là bạn học, chúng cháu chỉ là bạn học…”

Do đó, khi thấy có người chào hỏi mình, tôi tuôn ra một tràng dõng dạc: “Cô ơi, cháu với bạn ấy chỉ là bạn học thôi, xe cháu bị hỏng, cậu ấy đèo cháu về nhà.” Sau đó, tôi còn cho rằng mình rất thông minh khi biết đánh trống lảng. “Cô ơi, cô đang trồng rau cải ạ?”

Cô hàng xóm trả lời tôi bằng câu “ừ” đầy ẩn ý, không biết là câu “ừ” đó là dành cho việc trồng rau hay là câu “ừ” dành cho bạn học.

Đi thêm một đoạn đường nữa, người ngồi phía trước nói: “Cô ấy chỉ hỏi cậu tan học à? Sao cậu nói nhiều chuyện “không liên quan” thế?” Cái từ “không liên quan” đó bây giờ nghĩ lại mới thấy thật sâu xa.

“…” Lần đầu tiên tôi đỏ mặt xấu hổ.Sau đó, Vi Vũ cười, thì thầm nói: “Trồng rau cải? Cậu cũng thật rau cải (có tài)[1] đấy!”

[1]. Trong tiếng Trung Quốc, từ “rau cải” đồng âm với “có tài”.

“…”

Có lúc, tôi cảm thấy Vi Vũ nói chuyện rất thẳng thắn nhưng có lúc cũng cảm thấy quá hàm súc!

Từ rất lâu, rất lâu rồi tôi có lập một hòm thư điện tử, hình như là lúc học cấp ba thì phải. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi không còn dùng nó nữa nên dần dần cũng quên mất. Nhiều năm về sau, có lần tôi phải dùng email để đăng ký nhận đồ, hai địa chỉ email thường ngày đều đã dùng rồi, nghĩ mãi mới nhớ ra hòm thư cũ kỹ nhiều năm trước. Khi đăng nhập vào, tôi phát hiện ra có đến hàng trăm lá thư chưa đọc, đều là từ nước ngoài gửi về…

Thế mà Từ Vi Vũ chưa một lần nào hỏi tôi về chuyện đó, cũng chưa bao giờ nhắc đến.

Tôi đã dành cả một ngày đọc hết gần một trăm bức thư, sau đó ngồi lưu lại cẩn thận từng cái một.

Con người này đúng là hâm đến một mức độ nhất định rồi!

Giờ nhớ lại những ngày tháng êm đềm ngọt ngào đó, mặc dù ngắn ngủi nhưng cảm động biết bao. Nhớ lúc còn nhỏ, anh hay nói, em hay cười, có một lần vai kề vai ngồi dựa vào nhau dưới gốc cây đào, gió thổi vi vu, chim kêu ríu rít, anh và em đã ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng biết.

Nhớ lúc còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là tình, chưa hiểu thế nào là yêu, kẻ trước người sau đi đến gốc cây ngô đồng, hạt mưa tí tách rơi trên lá cây, chúng ta chỉ biết nhìn nhau cười ngượng nghịu.

Nhớ lúc còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là chia ly, thế nào là gặp lại, không biết rằng sẽ có một khoảng cách thật là xa, gió ở chỗ anh không thổi đến nơi em, chỉ biết rằng một năm mùa xuân trôi qua thì mùa thu lại đến.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x