Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Ngày hôm sau, 17 tháng tư, lúc tám giờ, khi bác sĩ đi qua, ông lão gác cổng giữ ông lại và tố cáo là có những đứa nghịch ác đã vứt ba con chuột chết vào giữa hành lang. Chắc hẳn chúng đánh chuột với những cái bẫy lớn, vì cả ba con đều ướt đẫm máu. Ông lão đứng trên ngưỡng cửa một lát, tay xách mấy con chuột, chờ xem có nghe tiếng cười nhạo báng của thủ phạm hay không. Nhưng không có gì xảy ra cả.

– A! mấy thằng nhóc, lão Misen thốt lên, thế nào tôi cũng tóm được cổ chúng.

Băn khoăn, Riơ quyết định bắt đầu đi một vòng qua các phố ngoại ô, nơi cư trú của những người bệnh nghèo nhất của mình. Ở đấy, người ta đi thu rác muộn; ôtô của ông chạy dọc những con đường thẳng và bụi bặm, lướt cạnh những chiếc thùng đựng rác bên lề đường. Trên đường xe đi qua, ông đếm được mười hai xác chuột vứt trong những đống rau xanh bỏ đi và giẻ rách bẩn thỉu.

Người bệnh đầu tiên Riơ đến thăm đang nằm trên giường, trong một căn buồng ngoảnh ra đường, vừa là phòng ngủ vừa là phòng ăn. Một ông già Tây Ban Nha, nét mặt khắc khổ, nhăn nheo. Trước mặt ông lão, trên một tấm mền, có hai cái nồi đựng đầy đậu hạt. Lúc bác sĩ bước vào, ông lão, nửa nằm nửa ngồi, ngửa người ra phía sau để lấy lại hơi thở khò khè, mệt nhọc của một người bị suyễn lâu năm. Bà vợ mang tới một chiếc thau:

– Thưa bác sĩ, người bệnh nói trong lúc tiêm thuốc, chúng chạy ra ngoài, bác sĩ thấy không?

– Vâng, bà vợ tiếp lời, nhà bên cạnh nhặt được những ba con.

Ông già xoa xoa hai tay vào nhau:

– Chúng chạy ra, ở thùng rác nào cũng có, chắc là đói đến nơi!

Sau này, Riơ nghe cả khu phố xôn xao về chuột. Đi thăm bệnh xong, ông trở về nhà.

– Bác sĩ có một bức điện, ở trên nhà ấy – ông lão Misen báo với ông.

Ông hỏi lão có thấy thêm chuột nữa không.

– A! Không, ông lão đáp, tôi rình đấy, bác sĩ hiểu chứ? Và những đứa khốn nạn không dám nữa.

Bức điện báo tin là bà cụ thân sinh Riơ ngày mai sẽ tới. Cụ đến chăm sóc nhà cửa cho con trai, trong lúc con dâu ông đi vắng. Khi bác sĩ về đến nhà, cô hộ lý đã có mặt. Riơ thấy vợ đang đứng, áo váy cùng màu, mặt thoa tí phấn. Ông mỉm cười:

– Tốt, ông nói, – tốt lắm.

Một lát sau, ra đến ga, ông đưa vợ vào toa có giường nằm. Bà nhìn toa tàu:

– Nhiều tiền quá đối với chúng ta, phải không anh?

– Cần phải thế, Riơ đáp.

– Cái chuyện chuột ấy là thế nào hở anh?

– Anh không rõ. Lạ đây, nhưng rồi sẽ qua đi thôi.

Rồi ông nói nhanh với vợ là ông xin lỗi, nhẽ ra ông phải chăm sóc bà, thế mà ông đã trễ nải. Bà lắc đầu, như thể muốn bảo ông đừng nói. Nhưng ông nói thêm:

– Khi em trở về thì mọi cái sẽ yên ổn hơn. Chúng ta lại sẽ bắt đầu.

– Vâng, bà đáp, mắt sáng long lanh, chúng ta lại sẽ bắt đầu.Một lát sau, bà quay lưng lại và nhìn qua cửa kính. Trên sân ga, người ta chen chúc, xô lấn nhau. Tiếng đầu máy phì phò vang đến tận tai họ. Riơ gọi vợ bằng tên riêng và khi bà quay lại, ông thấy bà đầm đìa nước mắt.

– Thôi em, ông nói dịu dàng.

Nụ cười nở lại, nhưng đôi môi hơi mím, trên khuôn mặt chưa ráo nước mắt. Bà thở dài hơi sâu:

– Thôi, anh về đi, mọi cái rồi sẽ tốt đẹp thôi.

Ông ôm hôn vợ, và bây giờ, đứng trên sân ga, ông chỉ thấy thấp thoáng nụ cười của bà phía sau cửa kính.

– Anh van em, ông bảo, em phải lo chăm sóc sức khỏe.

Nhưng bà không nghe tiếng.

Trên sân ga, gần cửa ra vào, Riơ gặp Otông, dự thẩm, tay dắt đứa con trai nhỏ. Ông hỏi có phải ông ta đi du lịch không. Otông, người cao lớn, mặc quần áo đen, vừa có vẻ thuộc giới thượng lưu như ngày trước người ta vẫn nói – nhưng lại vừa giống một người phu đám ma. Với giọng nói dịu dàng, ông ta đáp vắn tắt:

– Tôi ra đón bà Otông đi thăm gia đình trở về.

Đầu máy huýt còi.

– Đám chuột…? Otông hỏi.

Riơ nhìn theo hướng xe lửa rồi quay trở lại phía cửa ra vào.

– Vâng, ông đáp, chẳng sao đâu.

Ông nhớ lại là lúc đó một người phu quét rác đi qua, xách một cái thùng đựng đầy chuột chết.

Chiều hôm ấy, vào đầu giờ khám, Riơ tiếp một người trẻ tuổi mà ông được biết là nhà báo và buổi sáng đã đến tìm ông một lần. Anh ta tên là Raymông Rămbe. Người thấp, vai hở, nét mặt cương nghị, mắt sáng và thông minh, Rămbe mặc quần áo thể thao và có vẻ sống phong lưu. Anh đi thẳng vào vấn đề. Một tờ báo lớn ở Pari giao cho anh điều tra về đời sống của người Arập và anh muốn thu lượm tin tức về tình hình sức khỏe của họ. Riơ cho biết tình hình không lấy gì làm tốt. Nhưng trước khi nói kỹ hơn, ông muốn biết nhà báo có được phép nói sự thật không?

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x