Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Khi tôi về đến nhà, bố mẹ đều đang đợi ở sảnh.

“Con vừa đi đâu về thế, Paige?” bố hỏi.

“Lớp kịch ạ. Con đã nói với mẹ là con sẽ về muộn rồi mà. Con được nhận vai rồi đấy!” tôi vội khoe. Tôi đã rất nôn nóng muốn báo tin cho bố mẹ, háo hức chờ bố mẹ chúc mừng và hỏi han, thế nhưng cả hai chẳng ai buồn để tâm tới những gì tôi nói.

“Paige, lại đây ngồi nào,” bố bảo. “Bố mẹ muốn cho con biết một chuyện.”

“Để con nó uống tách trà hay ăn thứ gì đã,” mẹ ngăn lại. “Con bé vừa mới về thôi mà.”

Cả hai đều tỏ ra rất nghiêm trọng, và tôi bắt đầu cảm thấy sợ.

“Không. Con không sao mà,” tôi nói. “Con không cần ăn uống gì cả. Bố mẹ cứ nói cho con biết có chuyện gì đi. Có ai mất ạ? Ông hay bà?”

“Không phải thế đâu con,” mẹ tôi trấn an. “Thôi cả nhà vào phòng khách đi.” Tôi đi theo họ từ sảnh sang phòng khách rồi tất cả cùng ngồi xuống, bố mẹ ngồi cạnh nhau ở sofa còn tôi ngồi đối diện họ trên một chiếc ghế đơn. Tất cả đều hít một hơi thật sâu và sức nặng của những gì chưa được nói ra nhấn chìm căn phòng trong sự im lặng não nề.

Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tôi khi nhìn vào mặt bố mẹ. Tôi thấy mình phải chấm dứt sự im lặng không mấy dễ chịu này. “Con biết bố mẹ định nói gì rồi,” tôi buột miệng.

“Con biết sao?” mẹ ngạc nhiên hỏi.

Tôi gật đầu. “Bố mẹ chuẩn bị ly dị. Nhưng trước khi ly dị, bố mẹ đã thử nhờ tư vấn hòa giải chưa?” Bố mẹ của một vài đứa con gái trong lớp tôi đã ly dị, nên điều này đã trở thành một chủ đề buôn bán thường xuyên của chúng tôi mỗi giờ ăn trưa ở trường. Tôi nhớ là bố mẹ Phoebe Marshall nhờ đến trung tâm tư vấn Relate mà đã ở lại với nhau cho tới khi mẹ bạn ấy bỏ đi theo thầy dạy trượt tuyết.

Gương mặt bố thấp thoáng nụ cười. “Bố mẹ không ly dị, Paige à. Không dễ bỏ rơi bố như vậy đâu nhé.”

“Ôi trời đất, vậy là bố hay mẹ bị ung thư ạ,” tôi hoảng hốt hỏi. Mẹ của Mary Philip, một bạn khác trong lớp tôi, bị ung thư vú năm ngoái nhưng thật may là họ phát hiện sớm và giờ cô ấy đã ổn. Có thể vẫn còn hy vọng.

“Không, bố mẹ cũng không bị ung thư,” bố đáp lại. Sau đó bố quay sang nhìn mẹ và nhún vai. “Em có muốn nói cho con biết không hay để anh?”

“Em sẽ nói,” mẹ trầm ngâm đáp. “Paige à, thực ra sự việc cũng không quá tồi tệ. Chỉ là… chỉ là… hoàn cảnh của chúng ta có chút thay đổi. Chúng ta…”

Tôi ngồi lắng nghe từng lời của mẹ, rồi của bố, nhưng trong khi nghe bố mẹ nói tôi cảm thấy hồn mình như đã trôi dạt nơi nào. Cơ thể tôi vẫn ở đây, tai vẫn nghe, mắt vẫn nhìn nhưng mọi thứ cứ như một giấc mơ, không thật một chút nào cả. Có điều tôi vẫn nắm được mấu chốt của vấn đề. Cuộc đời tôi sắp trải qua một biến cố lớn. Vâng, một biến cố lớn. Nhưng lại chẳng hề theo một chiều hướng tốt đẹp.

Tôi chẳng bao giờ biết rõ thực sự bố tôi làm gì, mặc dù ông đã cố giải thích cho tôi không biết bao nhiêu lần. Tài chính. Cái gì đó liên quan tới cổ phiếu và đầu tư. Ông đã luôn làm rất tốt, tôi biết điều đó, vì chúng tôi sống ở Richmond, trong một tòa biệt thự ven sông lộng lẫy với một khu vườn rộng mênh mông. Bố xài xe Mercedes, còn mẹ dùng chiếc Porsche. Tôi thì được học ở một trong những ngôi trường tư thục tốt nhất cả nước và chúng tôi có tận hai kỳ nghỉ năm sao mỗi năm. Nhưng tất cả đã hết, đó là những gì tôi đang nghe từ bố mẹ. Bố giờ đã trắng tay và phải tuyên bố phá sản.

Gì cơ? Điều đó là không thể, tôi nghĩ thầm trong đầu nhưng vẫn tự nhủ phải cố lắng nghe tiếp câu chuyện. Đây là một việc quan trọng. Một vài phi vụ đầu tư của bố tôi đã thua lỗ lớn, ông đã dùng căn nhà chúng tôi đang ở để thế chấp, và có vẻ như chúng tôi cũng đã mất luôn căn nhà này và phải rời đi trong một tháng nữa. Chẳng còn gì hết ngoài những món nợ khổng lồ.

Tôi thật sự sốc vô cùng, giống như bị ai đó đập vào đầu vậy.

“Chúng ta không thể mất tất cả,” tôi nói. “Đây không thể nào là sự thật được.”

“Bố rất tiếc, con ạ,” bố nói.

“Nhưng bố phải có tiền tiết kiệm chứ?”

“Mất cả rồi con ạ,” bố đáp lại.

“Vậy… vậy điều này chính xác nghĩa là gì ạ?” tôi hỏi.

Bố liếc nhìn sang mẹ. Tôi chưa bao giờ thấy ông như lúc này – bối rối, luộm thuộm và phờ phạc. Trước đây bố luôn là Quý Ông Tự Tin, ra khỏi nhà lúc sáu giờ sáng, mặc âu phục và thắt cà vạt, mái tóc đen bóng mượt được vuốt ngược ra sau. Ở bố luôn có nét mãn nguyện, một nét mãn nguyện cho thấy rõ “tôi là người đàn ông thành đạt và giàu có”. Hôm nay thì hoàn toàn khác. Trông bố thật sự xuống tinh thần, thậm chí đến mức suy sụp.

“Có nghĩa là chúng ta sẽ chuyển đi,” mẹ tiếp lời với một nụ cười gượng gạo và ở một tông giọng khá cao mà mẹ vẫn dùng mỗi khi cảm thấy có điều gì đó không vui. Tôi nhìn mẹ, bà trông vẫn hoàn hảo như mọi ngày, gương mặt được trang điểm tinh tế, mái tóc vàng nhuộm highlight mới được sấy và tạo kiểu – thứ Sáu nào mẹ cũng tới salon tóc để chuẩn bị cho kỳ nghỉ cuối tuần. Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra quầng thâm dưới mắt mẹ, chắc hẳn bà đã không ngủ được mấy. “Chúng ta sẽ chuyển tới Bath để ở với dì con.”

“Chuyển đi? Tới Bath? Dì Karen?”

Mẹ gật đầu.

“Trong bao lâu vậy ạ?”

“Cho tới khi…” mẹ quay lại nhìn bố. “Cho tới khi chúng ta có thể tổ chức lại cuộc sống của mình theo một cách khác.”

“Thế này thì điên mất,” tôi buột miệng.

“Có lẽ thế, nhưng đó đúng là những gì đang diễn ra, con ạ,” bố mệt mỏi nói.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x