Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Khoảnh Khắc Tình Yêu

“Chương trình Thế Giới Đó Đây xin giới thiệu với quý vị và các bạn… Ông Allen Davis, người có niềm say mê sưu tầm những sản phẩm lạ của những người thợ bình thường. Ông cho rằng trong mỗi người đều ẩn chứa một tài năng. Với người này thì đó là mãi mãi, với người kia thì đó là khoảnh khắc. Ông gọi đó là khoảnh khắc của tình yêu. Ba mươi năm du lịch khắp nơi trên thế giới, hôm nay ông giới thiệu với chúng ta bộ sưu tập độc đáo – Những tác phẩm nghệ thuật của những nghệ sĩ không tên tuổi – bộ sưu tập mang tên “Khoảnh Khắc Tình Yêu…”

Hồi đó anh mười bảy tuổi, công việc của anh là đánh bóng những cái vòng đá. Buổi sáng anh đến chỗ làm, ngồi xuống một cái đòn bằng gỗ và luôn có sẵn hàng trăm cái vòng mới đẽo xong còn sần sùi. Những ngày đầu, anh mở căng mắt ra, ngón tay đưa đến đâu mắt nhìn chằm chằm đến đó, sợ không đều tay vòng sẽ bị vênh. Vậy mà cũng bị gần chục cái. Khi đã thuần thục rồi, nghĩa là không phải học việc trơn nữa mà là học việc có lương, anh xin ông Minh, ông thợ già đồng thời cũng là chủ quán bán hàng lưu niệm này, cho anh mua những cái vòng không đẹp đó. Ngày nào mở cửa tủ ra đóng vào cũng thấy những cái vòng của mình còn lại, thật xấu hổ.

Lời đề nghị của anh khiến khuôn mặt luôn cau có của ông Minh giãn ra:

– Nhìn những cải của mình làm mà biết xấu hổ là tốt.

Ông mở tủ kính lôi cái khay ra, lựa những cái vòng vênh vẩu đó thẳng tay quẳng vào tảng đá lớn ở góc nhà, mảnh vỡ văng tung tóe. Rồi ông cười:

– Ngày mai, tập đánh bóng tượng.

❉❉❉

Chiều chiều, thở phì một cái như tống hết bụi bặm hít thở trong ngày, anh vươn vai đứng lên đi bộ về nhà. Nhà là một quán trọ bình dân, không giường, trải chiếu ra nền mà ngủ. Mười cái chiếu chen chúc bên nhau trong căn phòng mười tám mét vuông.

Đến một chiều, anh vừa đứng lên thì ông Minh đập vào vai:

– Ở lại làm một ly.

Anh ngạc nhiên. Làm suốt hai năm rồi anh biết ông chỉ mời ai “làm một ly” khi rất vui, và đó cũng là cách nhìn nhận người đó đã là thợ, điều này hiếm xảy ra. Thường là học trò đến khi nào thấy đủ thì xin nghỉ.

Anh xúc động đến rơi nước mắt khi xong một ly, ông nói nhẹ nhàng:

– Ở đây với tao cho vui, cứ coi như con cái trong nhà.

❉❉❉

Có một gia đình thật là hay. Làm việc không cần canh đồng hồ nữa. Anh có thể bắt đầu một ngày sớm hơn và kết thúc muộn hơn, hoặc đang làm anh dừng tay đi dạo loanh quanh. Những quầy hàng lưu niệm mọc lên như nấm bao quanh chân núi. Anh ngước nhìn ngôi chùa thấp thoáng trong mây và ước gì mình có thể làm được những pho tượng thật độc đáo, hơn hẳn các quầy lưu niệm khác. Anh chẳng muốn được khen là tài hoa, chỉ là cảm ơn ông Minh thôi. Đá đẹp không có nhiều mà giá cả càng ngày càng đắt, rồi tiền công, tiền thuế… lại thêm cạnh tranh ngày càng gay gắt… ông Minh càng cau có hơn. Và còn vì một điều nữa – Gã sinh viên y khoa dạo này thường đến đây…

Chạm tay vào tảng đá, anh biết mình sẽ làm cái gì, cho ai. Anh khắc một con mèo có cái đuôi dài và bộ ria láu lỉnh. Hài cười khanh khách khi anh đặt con mèo vào tay cô. Rồi chọn một tảng đá thật tinh khiết, khuôn mặt Hài hiện dần hiện dần… Đôi mắt tinh nghịch, cái mũi hếch và cái cằm lẹm, tóc ngắn như con trai, hai tay khoanh lại kiêu kiêu thấy ghét. Ông Minh cười ha hả, còn Hài thì lườm lườm “chọn người ta làm mẫu sao không xin phép?”. Cả nhà cười vang. Rồi ông Minh, bà Minh, con chó… Cả nhà quây quần bên nhau trong tủ kính. Sáng, mở toang cửa ra, nắng lấp lánh trên mỗi người như cười.

– Thiếu một người – Hài đưa ngón tay trỏ lên trời.

– Ai?

– Đình!

Anh mở to mắt nhìn Hài. Ông Minh gật đầu:

– Đúng đó. Còn thiếu mày.

Nghĩ ngợi suốt tuần anh chọn loại đá sần sùi nhất và bắt đầu. Giờ thì anh cũng được phép bày tủ kính. Ông bà Minh nói anh có khả năng trời cho về bắt cứ điều gì dính dáng đến đá. Tay anh chạm vào cái nào trong tủ, cái đó được bán một cách dễ dàng, thậm chí là khách nằng nặc mua cho bằng được. Điều này ban đầu làm anh vui nhưng sau anh thấy sợ. Chuyện ngày xưa kể có một ông vua chạm tay đến gì thì vật ấy hóa thành vàng, hoàng hậu cũng vậy, không thể phân biệt được đâu là vương miện đâu là khuôn mặt của nàng.

Nhìn mình hiện dần trên đá, anh thấy ngạc nhiên lẫn buồn cười. Thật ra anh không có khả năng tạc tượng giống hệt nguyên mẫu. Anh chỉ nghĩ đến người đó và khắc ý nghĩ của mình lên đá, thế thôi. Như những pho tượng đang quây quần trong tủ kia, người ngoài chắc không nhận ra nguyên mẫu là ai. Và cũng vì vậy nên tượng của anh không giống nhau, không trùng lặp. Anh trên đá là một gã trai suốt ngày lom khom, tóc sau gáy rất ngắn còn trước trán thì xổ xuống bờm xờm, môi mím chặt. Ông Minh liếc nhìn chỉ cười không nói gì. Hài ngày nào cũng đến sau lưng anh nhìn nhìn ngó ngó “Xong chưa?” Đến ngày anh trả lời “Rồi” thì cô cười ngất. “Hả! Sao cười?”. Cô càng cười to hơn.

Anh mang tiếng cười của cô lên lưng chừng núi, từ khoảng này nhìn lên, ngôi chùa hiện rõ hơn, mái ngói cong cong màu nâu sim trong ánh chiều. Thấp thoáng chú tiểu quét lá, màu áo lam bàng bạc. Lạy Đức Phật, con biết gã sinh viên hơn con nhiều lắm, con chẳng có gì khác ngoài trái tim, mà trái tim thì không biết nói…

– Thằng đó tướng mạo công tử bột quá. Với lại mình nhà nghèo, nồi nào úp vung nấy cho xong – Ông Minh độp một câu giữa bụi đá mịt mù bay – Nhưng tao phải biết cha mẹ mày là ai chớ. Có chết thì cũng biết mồ mả nơi nào. Chim có tổ người có tông…

Nụ cười rộng miệng trên khuôn mặt chi chít nếp nhăn làm anh thấy nhẹ lòng dù kỷ miệm về cha mẹ là một nỗi đau dai dẳng. Mẹ anh chết vì sốt rét giữa vùng kinh tế mới ở Tây Nguyên.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x