Chỉ Còn Lại Tình Yêu – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Hai nhân vật chúng ta vừa nêu tên, Indiana Delmare và sir Ralph, hay bạn yêu mến ông ta hơn thì gọi ông ta là Rodolphe Brown, vẫn ngồi đối diện với nhau, vẫn điềm tĩnh và lạnh nhạt như khi ông chồng còn ở đây với họ. Anh chàng người Anh không hề nghĩ đến chuyện biện bạch, còn bà Delmare cảm thấy không có gì đáng trách anh, bởi vì anh nói ra chỉ là với ý tốt. CUối cùng, để cố gắng phá tan sự im lặng, nàng dịu dàng trách móc:
– Như vậy không tốt, Ralph thân mến, tôi đã dặn anh đừng nói lợi những lời tôi buột miệng thốt ra trong một lúc đau khổ, mà với ông Delmare thì tôi lại càng không muốn cho biết là tôi yếu mệt.
– Tôi không hiểu cô, cô em thân mến – sir Ralph trả lời – cô ốm, vậy mà cô không muốn chạy chữa. Tôi phải chọn giữa khả năng mất cô và sự cần thiết phải báo cho chồng cô biết.
– Phải – bà Delmare nói với nụ cười buồn rầu – và anh đã quyết định báo trước cho nhà chức trách!
– Cô lầm, tôi nói thực tình đấy, cô bực tức với đại tá như thế là lầm; đấy là một người trọng danh dự, một người có phẩm giá.
– Nhưng có ai nói trái lại đâu, sir Ralph?…
– Ồ, chính cô, mặc dù cô không muốn như vậy. Sự buồn rầu của cô, tình trạng ốm yếu của cô, và như ông ấy đã nhận xét, cặp mắt đỏ ngầu của cô luôn luôn nói với cả bàn dân thiên hạ rằng cô không hạnh phúc…
– Anh im đi, sir Ralph, anh đi quá xa đấy. Tôi không cho phép anh biết nhiều như thế.
– Tôi làm cô bực mình, tôi thấy điều đó, nhưng làm thế nào được. Tôi vẫn không khéo léo, tôi không biết những cái tinh tế của tiếng Pháp, ngoài ra tôi có nhiều điều tương hợp với chồng cô. Cũng như ông ấy, tôi tuyệt nhiên không biết nói gì với phụ nữ để an ủi họ dù là rằng bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp. Một người khác có lẽ không cần nói thành lời cũng làm cho cô hiểu được ý nghĩ mà tôi vừa bộc lộ với cô một cách rất đỗi nặng nề; người đó sẽ có nghệ thuật chiếm được lòng tin cậy của cô mà không để cô nhận thấy anh ta đã tiến từng bước như thế nào, và có thể cuối cùng anh ta sẽ an ủi được phần nào trái tim cô đã trở nên cứng rắn và đóng kín đối với tôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy rõ rằng lời nói có uy lực mạnh hơn tư tưởng, đặc biệt là ở Pháp. Nhất là phụ nữ thì…
– Ồ, anh khinh miệt phụ nữ quá, Ralph thân mến. Ở đây tôi một mình đối nghịch với hai người, vì vậy tôi đành phải cam phận bao giờ cũng đuối lý.
– Hãy chứng tỏ là chúng tôi sai, cô em họ thân mến ơn, muốn vậy thì cô phải trở lại khỏe mạnh, vui tươi yêu đời như ngày trước; hãy nhớ đến đảo Bourbon, đến cái xó Bernica tuyệt vời của chúng ta; đến thời thơ ấu vui vẻ của chúng ta; đến tình bạn của chúng ta nó cũng đã bằng tuổi cô…
– Tôi cũng nhớ đến cha tôi… – Indiana buồn rầu đáp và đặt bàn tay lên lên tay sir Ralph.
Hai người lại im bặt.
– Indiana – Ralph nói sau một lúc ngừng – hạnh phúc bao giờ cũng ở trong tầm tay chúng ta. Thường chỉ cần đưa tay ra mà với lấy. Cô còn thiếu cái gì? Cô sống đầy đủ và chính đáng, mà như vậy còn hay hơn là giàu có, cô có một người chồng tuyệt vời hết lòng yêu cô, và tôi dám nói là cô có một người bạn chân thành tận tụy…
Bà Delmare nhè nhẹ siết tay sir Ralph, nhưng không thay đổi dáng bộ; đầu nàng vẫn rủ xuống và cặp mắt ươn ướt vẫn bị thu hút bởi ma lực của đám than hồng.
– Bạn thân mến của tôi – Ralph nói tiếp – nỗi buồn của cô là một trạng thái hoàn toàn bệnh tật; có người nào trong chúng ta tránh được nỗi buồn phiền u uất? hãy nhìn xuống những người không bằng ta, cô sẽ thấy nhiều người có lý do để ghen với cô. Con người ta vốn dĩ như vậy, bào giờ cũng khao khát cái mà mình không có…
Tôi tránh cho bạn đọc khỏi phải nghe thuật lại vô vàn những điều nhàm chán mà sir Ralph tốt bụng đã tuôn ra bằng một giọng tẻ nhạt và nặng nề như những ý nghĩ của anh. Không phải sir Ralph ngốc nghếch; nhưng việc làm này hoàn toàn không phải sở trường của anh. Anh không thiếu lương tri cũng như kiến thức; nhưng an ủi một người phụ nữ thì anh tự nhủ đấy là vai trò vượt quá khả năng của anh. Con người này rất ít hiểu nổi đau buồn của người khác, vì vậy cho dù hết lòng muốn cứu giúp người, anh àm chạm đến vết thương của người ta thì chỉ làm cho nó nặng thêm. Anh biết rất rõ sự vụng về của mình, nên rất ít khi để ý đến nỗi đau buồn của bạn bè. Lần này anh đã có những cố gắng chưa từng thấy để làm một việc mà anh coi là bổn phận nặng nề nhất của tình bạn.
Thấy bà Delmare gắng gượng nghe anh nói, anh im tiếng, và người ta chỉ còn nghe thấy một nghìn tiếng động nhỏ nhẹ trong đám củi cháy rực, tiếng hát ai oán của khúc củi đang bừng cháy và tiếng lắc rắc của vỏ gỗ co lại trước khi nổ vỡ, tiếng nổ lân quang khe khẽ của gỗ đắc làm phụt ra ngoài ngọn lửa xanh nhạt. Thỉnh thoảng tiếng chó tru vẳng đến hòa lẫn với tiếng rít yếu ớt của giá bấc lùa qua khe cửa và tiếng mưa rào rào quất vào cửa kính. Tối hôm nay là một buổi tối xấu nhất mà bà Delmare đã trải qua trong tòa lâu đài nhỏ De la Brie của mình.
Lại thêm một cảm giác chờ đợi mơ hồ, chẳng rõ là chờ cái gì, đè nặng lên tâm hồn nhạy cảm và dễ xúc động của nàng. Những người yếu đuối chỉ sống bằng sự khiếp sợ và linh cảm. Bà Delmare có tất cả những mê tin của phụ nữ Creole nóng nảy và ốm yếu: một số hợp âm ban đêm, vài ánh trăng lấp lánh khiến nàng tin rằng sẽ có những biến cố nghiêm trọng, sắp có tai họa xảy đến và nó nói với người phụ nữ mơ mộng và buồn rầu này bằng thứ ngôn ngữ huyền bí đầy bóng ma mà chỉ riêng nàng hiểu được và diễn giải được tùy theo những e sợ và đau khổ của nàng.
Sách liên quan
Thanh Mai – Đọc sách online ebook pdf
Vô Tụ Long Hương
Hoàng Hậu Vô Đức – Đọc sách online ebook pdf
Tửu Tiểu Thất
Câu Lạc Bộ Dumas – Đọc sách online ebook pdf
Arturo Pérez-Reverte