
Vòng Xoáy Tội Ác – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Tom Kristoll sở hữu một căn nhà trên sườn đồi có rừng cây bao phủ nhìn ra sông Huron. Đó là một sự kết hợp đồ sộ giữa những dầm gỗ lớn và cửa kính rộng. Mái nhà ốp đá đen, sân trong cũng lát đá. Một cầu thang rộng cũng bằng đá dẫn tới bể bơi.
Vào những kì nghỉ cuối tuần của mùa hè, Kristoll tổ chức tiệc cho nhân viên và các cây viết của tạp chí Gray Streets. Lần đầu được mời, Loogan đã định sẽ không đến, nhưng Kristoll đích thân gọi cho anh vào đầu giờ chiều. Họ đã chuẩn bị đủ thứ cho buổi tiệc nướng ngoài trời, chỉ thiếu mỗi nước sốt, liệu anh có thể tiện đường mua giúp không? Loogan đành miễn cưỡng đồng ý. Anh tới bữa tiệc và bắt gặp Kristoll bận đồ trắng từ đầu đến chân đang chỉ đạo việc chuẩn bị vỉ nướng. Vợ Kristoll càu nhàu vì anh ta bắt cả khách khứa làm việc. Cô ta tiếp đón Loogan, dẫn anh đi thăm một vòng ngôi nhà rồi giới thiệu anh với một loạt văn sĩ và thực tập sinh.
“Đây là David Loogan,” cô nói với họ, “biên tập viên mới của Tom.”
Laura Kristoll mặc một chiếc áo cánh màu xanh da trời và quần lửng. Cô gái với mái tóc vàng óng mượt này có bằng nghiên cứu về văn học Anh, môn mà hiện giờ cô đang giảng dạy ở trường đại học. Phần lớn thực tập sinh ở đó là sinh viên của cô. Cô đảm bảo Loogan lúc nào cũng có đủ đồ uống. Cô đưa anh khăn tắm và đồ bơi để dùng nếu anh muốn ra bể bơi. Khi anh lang thang về phía bìa rừng để lánh khỏi đám đông, cô cũng để anh được tự nhiên.
Sau đó, khi anh sửa soạn ra về, cô đến gần anh và nói nhỏ:
“David, hình như tối nay anh không được thoải mái cho lắm.”
“Có đấy chứ,” anh nói với cô.
“Thế thì anh sẽ quay lại đây chứ?”
“Đương nhiên rồi,” anh nói, mặc dù trong thâm tâm anh chẳng có ý định đó.
Suốt mùa hè, Loogan nhận một loạt dự án biên tập từ Tom Kristoll. Anh làm việc với nhiều tác phẩm cùng một lúc và chẳng bao lâu sau, những tập bản thảo đã chất ngập cả ngôi nhà. Trên từng trang giấy đều có những phần chỉnh sửa được anh ghi bằng nét chữ ngay ngắn rõ ràng.
Vào một buổi tối của tháng Bảy, Kristoll gọi điện mời Loogan đi uống rượu. Loogan lái xe tới một quán ăn dưới phố. Người phục vụ dẫn anh tới một quầy nhỏ lát gỗ màu sẫm, được chiếu sáng bằng duy nhất một bóng đèn treo trên giá bằng thép. Kristoll gọi cho anh một ly rượu Scotch.
“Thế mà cứ tưởng cậu sẽ không chịu đến cơ đấy,” Kristoll nói. “Tôi định sẽ phải tới lôi cậu ra đây. Kế hoạch, lời thoại đã sẵn sàng hết rồi: ‘Khi tôi mời cậu một ly, cậu phải uống cạn mà tận hưởng’. Tôi định nói thế đấy.”
Loogan giả bộ thư giãn. Anh ngồi xoay ngang, quay lưng về phía tường, chân trái gập lại còn chân phải duỗi thẳng dọc theo nệm ghế.
“Cậu kín tiếng lắm,” Kristoll nói, “nhưng tôi cũng thích kiểu người kín tiếng không kém gì những loại người khác. Tôi không bắt cậu tiết lộ bí mật của mình đâu.”
“Tôi chẳng có bí mật nào hết, Tom à. Anh có thể hỏi tôi bất cứ chuyện gì.”
“Vậy thì, cậu từ đầu tới?”
“Portland.”
“Cậu chuyển tới Ann Arbor được bao lâu rồi?”
“Bốn tháng.”
“Câu làm gì trước khi tới chỗ tôi.”
“Ý anh là công việc à?”
“Đúng thế.”
“Tôi làm việc ở gánh xiếc.”
“Liệu tôi có phải cho cậu biết là ở Ann Arbor này chẳng có gánh xiếc nào hết?”
“Không phải ở Ann Arbor đâu,” Loogan nói, “đấy là trước khi tôi chuyển đến đây.”
“Vậy là cậu trốn khỏi gánh xiếc và tới Ann Arbor?”
“Cũng gần như vậy.”
“Nhiều người đi theo hướng ngược lại cơ đấy. Cậu làm gì ở gánh xiếc?”
“Tôi là nghệ sĩ tung hứng.”
“Chúng ta có nên nói tiếp về chủ đề này không nhỉ?” Kristoll hỏi.
“Gọi bồi bàn đi Tom. Bảo cô ấy mang đến vài cái bánh mỳ nữa. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy.”
“À còn về quê nhà của cậu, Portland ấy. Nó nằm ở bang Oregon hay Maine?”
“Anh thích chỗ nào hơn?”
Kristoll bật cười và cầm lấy cốc. Loogan với tay lên trên, đầu ngón tay đung đưa nhè nhẹ chụp đèn bằng thép. Một lúc sau, người hầu bàn đem tới một lượt rượu mới và họ tán gẫu về những chuyện khác: chất lượng các cây viết của tờ Gray Streets, về các nhà văn nói chung, cái nóng mùa hè ở Michigan.
Đó là một buổi nói chuyện dễ chịu và vào những buổi tối sau đó, họ tiếp tục tán gẫu với nhau ở cùng một quầy rượu hoặc trong văn phòng của Kristoll. Một lần, Kristoll bất chợt tới viếng thăm nhà Loogan.
“Cậu mà không cho tôi vào nhà thì cũng bằng đuổi tôi xuống địa ngục, David à!” Kristoll nói.
“Không đâu. Mời anh vào,” Loogan đáp.
Kristoll xem xét đồ đạc trong phòng khách, mặt đá lò sưởi. Anh ta thực sự ngưỡng mộ những bức tranh và họa tiết treo trên tường.
“Chúng không phải của tôi đâu,” Loogan nói.
“Dĩ nhiên rồi.”
Khác với Loogan, Kristoll chẳng giấu giếm gì khi nói về bản thân mình. Anh ta lớn lên trong khu ngoại ô trung lưu ở Detroit, chuyển đến Ann Arbor để học trường Đại học Michigan. Anh ta gặp vợ mình ở đó và cùng với một nhóm bạn nhỏ sáng lập nên tạp chí Gray Streets một tòa soạn sinh viên. Tạp chí tương đối thành công trong bốn năm, cho tới khi Kristoll và vợ chuyển tới bang khác học cao học. Khi Laura Kristoll trở về Ann Arbor dạy ở trường đại học, Tom Kristoll bắt đầu tìm cách phục hưng tòa soạn, dần dần giành nó khỏi tay đám sinh viên.
Những năm sau đó, số lượng phát hành của tạp chí đã tăng lên đáng kể, và sự phát triển của mạng Internet đem đến đối tượng độc giả mới. Kristoll tự tay thiết kế trang web Gray Streets như một phương tiện để phát hành lại những tác phẩm từ các số báo cũ giờ không còn được in nữa. Các blogger khám phá ra trang web và bắt đầu viết bài đánh giá. Trong các bài viết của tạp chí, việc phát hành trên mạng cũng được nhắc đến. Kết quả là còn nhiều người đọc tạp chí Gray Streets trên mạng hơn cả đọc bản in trên giấy.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.