Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Nơi trú ẩn êm đềm trong đêm bão tuyết

Ở trên đời này ta đâu có bất cẩn được. Khi đi đâu xa, ta phải giấu tiền trong lưng cho kín đừng để ai thấy. Đừng đưa dao cho người say rượu, và nhất là đừng để con gái mình cho một thầy tu thấy, cho dù ngài có vẻ thoát tục đến đâu chăng nữa.

Bà mẹ Oshichi hẳn nhiên là biết rõ điều này khi bà lôi con gái ra khỏi chùa để về nhà, tách rời đôi trẻ đang khổ đau. Nhưng nhờ một người hầu gái tốt bụng, họ vẫn chuyền lén thư từ cho nhau, ít ra cũng chia sẻ được nỗi nhớ nhung. Thế rồi, một đêm nọ có một cậu nhà quê, rõ ràng là từ vùng quanh Idatashi đến, mang theo rổ nấm và phất trần bán kiếm sống qua ngày. Oshichi gọi cậu ta vào nhà, mua một ít nấm cho mẹ. Đêm đó tuyết rơi, mặc dầu là vào mùa xuân, nên cậu con trai không quay về nhà được, vì nhà xa quá. Chủ nhà thấy tội nghiệp cho cậu, mới bảo cậu ở lại trong một góc sân cho qua đêm để sáng sớm mai trở lại nhà.

Cậu ta trải chiếc chiếu rơm ở góc sân, đầu úp chiếc nón tre, phủ lên mình chiếc áo tơi bện bằng rơm, cậu nằm xuống ngủ qua đêm. Nhưng gió thổi mạnh quanh nơi cậu nằm, nền đất thì lạnh thấu xương. Một hồi sau, cậu thở khò khè, mắt mờ đi vì lạnh.

Oshichi thấy vậy, kêu lên: “Tội nghiệp cậu ta, cho cậu ta cái gì uống đi, một miếng nước nóng vậy!”

Thế là Mume, bà đầu bếp, rót một ít nước nóng cho người tớ trai là Kyushichi mang đến cho cậu.

Cậu ta thì thào cám ơn.

Trong bóng tối, người đầy tớ trai chăm chú nhìn cậu nhà quê, đưa tay gạt lọn tóc trước trán cậu: “Trông cậu hẳn là sống ở kinh thành. Sao mà ra nông nỗi này?”

“Nhưng từ bé đến lớn tôi ở thôn quê mà. Tôi không biết gì ngoài việc đốn củi và kéo cây cả.”

Kyushichi bèn sờ chân cậu: “Thế mà bàn chân cậu không nứt nẻ và nổi chai gì nhỉ. Nào giờ thì đưa miệng cho tôi xem nào?”

Anh đầy tớ cúi người chồm tới trên mình cậu ta thì cậu nghiến chặt răng, nước mắt giàn giụa, trông hết sức khổ não. Anh ta thấy vậy bèn thôi không gạn hỏi nữa.
Lúc đó đã là giờ đi ngủ. Chủ nhà bảo đầy tớ soi đèn, khóa cửa. Mẹ Oshichi đóng chặt cửa phòng con gái. Trộm của, trộm tình đều không thể đột nhập được.

Nhưng, nửa đêm thì chuông cổng réo, người ta báo tin cháu gái của chủ nhân, ở gần đó, vừa sinh một bé trai. Thế là cha mẹ Oshichi choàng dậy, vội vã khoác áo choàng ngoài, rồi ra khỏi nhà, đem theo một bình nước cam thảo để tắm cho đứa trẻ sơ sinh, sau khi dặn cô con gái đóng cửa cẩn thận.

Oshichi đóng cửa, toan quay trở lại buồng ngủ thì chợt nghĩ đến cậu nhà quê. “Thắp cho tôi cây nến,” nàng bảo một người tớ gái, rồi đi ra sân tìm cậu con trai.

Cậu nằm trơ trọi trên nền đất lạnh, trông mới cô đơn và tội nghiệp làm sao.

Người tớ gái nhận xét: “Cậu ta khá rồi, thôi tiểu thư để cậu ta yên.”

Nhưng Oshichi vờ như không nghe cô hầu gái nói. Nàng bước lại gần đủ để cảm nhận mùi hương thơm tỏa ra từ áo lót của cậu con trai. Kéo phắt chiếc áo mưa phủ trên người cậu ra, nàng đứng đó, ngắm làn tóc rối bù và khuôn mặt tuấn tú của cậu ta.

“Cậu ta bao nhiêu tuổi nhỉ?,” nàng vừa nghĩ thầm vừa lùa tay vào trong áo cậu, thấy cậu mang áo lót bằng lụa vàng quý.

Nàng thảng thốt kêu lên: “Thế là thế nào?”

Cậu trai đó chính là Kichisaburo.

“Làm sao chàng lại đến đây trong hình thù như thế này?” Nàng kêu lên, rồi ôm lấy chàng trìu mến, không kịp nghĩ rằng người ta có thể nghe thấy tiếng nàng.

Gặp nàng đột ngột, Kichisaburo không thốt nên lời. Một lúc mới nói: “Ta hóa trang thế này với hy vọng được thấy nàng trong một chốc. Nàng phải hiểu, tối nay ta chịu đau khổ vì nàng biết ngần nào.” Chàng bắt đầu kể lại mọi việc cho nàng nghe.

“Thôi, chàng vào trong nhà đã. Rồi chàng hãy kể cho em nghe tất cả những nỗi khổ nhọc của chàng vừa qua.” Nàng hỏi, nắm tay chàng dắt vào nhà.

Nhưng Kichisaburo, hồi chiều bị gió rét, yếu quá bước đi không nổi khiến Oshichi và người tớ gái phải nắm tay nhau làm cáng khiêng chàng vào nhà. Họ mang chàng vào nhà, tíu tít đem đủ thứ thuốc lại khiến chàng không nén nổi phải mỉm cười.

“Chúng ta sẽ cùng uống cạn cốc rượu tình và nói hết nỗi lòng cho nhau nghe đêm nay nhé.”

Hỡi ôi, vừa đúng lúc đó thì cha nàng về, tai họa suýt chút nữa lại rơi xuống đầu họ. Kichisaburo vội trốn đằng sau giá áo tưởng như bị bắt gặp tới nơi. May không có chuyện gì xảy ra.

Oshichi đón chào cha: “Chị Ohaisu và cậu bé khỏe chứ cha?”

“Ừ, nhờ trời mẹ tròn con vuông cả.” Cha Oshichi mừng rỡ, sung sướng khoe: “Nó là đứa cháu gái độc nhất của cha và cha lo cho nó lắm. Bây giờ mới thật nhẹ cả người.” Trong cơn hứng chí, ông vạch chương trình ngày lễ đầy tháng cho đứa bé. “Phải thêu hình Phúc, Lộc, Thọ trên áo gối bằng chỉ vàng này, phải…”

Một người tớ gái đề nghị: “Nhưng chủ nhân có nhiều thì giờ mà, để ngày mai rảnh rỗi tính cũng được.”

“Không được, không được, ta làm sớm lúc nào tốt lúc đó.” Rồi ông lấy giấy bút trải ra giữa nhà bắt đầu vẽ kiểu. Mọi người đều phát chán, nhưng phải một lúc lâu mới dỗ dành được ông đi ngủ.

Đôi tình nhân rất muốn tâm tình nhưng che chở họ chỉ có một bức bình phong, sợ mọi người nghe được. Họ bèn lấy bút mực để bày tỏ nỗi lòng cho nhau. Ái ân cũng lặng lẽ như hình những con thiên nga vẽ trên bức bình phong rực rỡ phía sau.

Bình minh đến, chia cắt họ. Đành xa nhau mà lòng không nguôi. Đời thật buồn, bởi họ không còn gặp lại nhau nữa.
Vĩnh biệt cánh hoa đào
Đêm ngày, con tim Oshichi tê tái, dù nàng chẳng mở miệng nói với ai một lời nào. Nàng cũng chẳng biết chừng nào thì gặp lại người yêu. Thế rồi, trong một đêm mưa, nàng bỗng nhớ lại cái đêm xảy ra hỏa hoạn làm nàng phải đến trú ngụ trong chùa.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x