Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Buổi sáng hôm sau, lúc chị Margot đang chuẩn bị cà phê cho bố còn tôi đang cho ngũ cốc vào bát, tôi nói với chị điều tôi nghĩ cả sáng. “Em sẽ nói cho chỉ muốn cho chị biết là bố và Kitty sẽ buồn đấy nhé!” Trước đấy, khi tôi và Kitty đang đánh răng, tôi đã muốn nói sự thật cho con bé, nhưng nó vẫn giận tôi từ hôm qua, thế nên tôi đành im lặng.Nó còn chẳng thèm cảm ơn tôi vì những chiếc bánh quy,dù nó đã ăn hết và chỉ để lại vụn bánh.

Margot thở dài. “Vậy chị phải tiếp tục yêu Josh bởi vì em, bố và Kitty?”

“À không, ý là em bảo chị thế thôi.”

“Không hẳn là anh ấy sẽ không còn qua nhà mình thường xuyên sau khi chị đi.”

Tôi cau mày. Tôi chưa bao giờ nghĩ là Josh sẽ ít đến nhà hơn khi chị Margot không có nhà. Anh ấy vẫn đến nhà tôi thường xuyên trước khi cặp với chị Margot, nên tôi thấy chả có lý do gì mà anh không tiếp tục qua đây. “Anh ấy có thể vẫn đến,” tôi nói. “Vì anh ấy rất yêu quý Kitty.”

Margot bật máy pha cà phê. Tôi cẩn thận quan sát chị. Tôi cẩn thận quan sát chị vì trong nhà chỉ có Margot là người pha cà phê sáng, còn tôi thì không. Giờ thì chị ấy chuẩn bị đi học ( còn có sáu ngày nữa thôi), nên tốt nhất là tôi cũng nên học cách dùng máy pha cà phê. Quay lưng ra, Margot nói với tôi, “Chắc chị không nói chuyện chia tay cho bố và Kitty biết đâu.”

“Ừm, em nghĩ họ sẽ biết khi anh Josh không đến tiễn chị ở sân bay, Gogo.” Gogo là tên tôi đặt cho Margot, giống như tên loại bốt Go-go. “Chị thường cho bao nhiêu nước và cà phê khi pha?”

“Chị sẽ viết cụ thể cho em,” chị trấn an tôi. “Trong quyển sổ ấy.”

Ở trên tủ lạnh chúng tôi có một quyển sổ ghi chép cho cả nhà. Tất nhiên nó là sáng kiến của chị Margot. Trong quyển số có những số điện thoại quan trọng, lịch làm việc của bố, lịch đưa đón đi học của Kitty. “Chị nhớ ghi số của cửa hàng giặt là khô mới vào nhé,” tôi nói.

“Ừ, chị biết rồi.” Margot cắt chuối bỏ vào ngũ cốc, từng miếng mỏng một cách hoàn hảo. “Josh sẽ không đi ra sân bay với cả nhà mình đâu. Em biết là chị cảm thấy thế nào khi chia tay.” Chị ấy sẽ làm biểu cảm kiểu đáng sợ ấy.

Tôi biết điều đó.

***

Khi Margot quyết định đi học đại học ở Scotland, tôi cảm thấy mình như bị phản bội. Mặc dù tôi biết chị sẽ đi học đại học ở một nơi xa. Tôi thậm chí còn biết chị muốn đi Scotland họ Nhân chủng học, vì Margot là cô gái với những tấm bản đồ, những quyển sách du lịch và những kế hoạch. Việc chị ấy rời xa chúng tôi là một điều tất yếu.

Nhưng tôi vẫn bực mình với chị, dù chỉ một tẹo thôi. Dù tôi biết đó không phải là lỗi của chị. Chị đi, trong khi chúng tôi vẫn nói với nhau rằng chúng tôi là những cô gái nhà Song mãi mãi. Chị Margot dẫn đầu, tôi ở giữa và cuối cùng là bé Kitty. Trên giấy khai sinh, Kitty tên thật là Katherine, chúng tôi gọi em là Kitty. Thi thoảng chúng tôi vẫn gọi em là Kitten, vì lúc em mới sinh giống hệt một con mèo gầy và không có lông.

Chúng tôi là ba cô gái nhà Song. Trước đây con cố ấy là bốn: Mẹ tôi, Eve Song. Bố gọi mẹ là Evie, chúng tôi gọi mẹ là mẹ và mọi người gọi mẹ là Eve. Song là họ của mẹ trước khi lấy bố. Còn họ của bọn tôi là Covey, đọc là Cô-vêi. Chúng tôi là những cô gái nhà Song chứ không phải Covey vì mẹ từng bảo, mẹ là con gái nhà Song và Margot nói chúng tôi cũng là con gái nhà Song giống mẹ. Cả ba chúng tôi đều có Song là tên đệm, và chúng tôi giống Song hơn là Covey, giống người Hàn Quốc hơn là người phương Tây. Ít ra là tôi và chị Margot; Kitty trông giống bố hơn: Tóc em mà nâu nhạt giống màu tóc bố. Mọi người nói tôi giống mẹ nhất, còn tôi thì nghĩ Margot giống mẹ hơn, vì chị có gò má cao và đôi mắt đen. Đã gần sáu năm từ ngày mẹ mất, nhưng đôi lúc tô vẫn có cảm tưởng hôm qua mẹ vẫn ở đây, đôi lúc nghĩ đó chỉ là giấc mơ và mẹ chưa bao giờ ở đây cả.

Sáng hôm ấy mẹ đang lau nhà; sàn nhà bóng lộn, thơm mùi chanh của nước lau nhà. Có chuông điện thoại, nên mẹ chạy ra để nghe, và mẹ ngã. Mẹ đập đầu xuống sàn, và mẹ bất tỉnh. Nhưng mẹ tỉnh dậy và mọi thứ dường như rất ổn. Đó chỉ là một “khoảng tỉnh” theo thuật ngữ y học. Một lúc sau mẹ nói đau đầu, rồi đi nằm trên đi văng và mẹ chẳng bao giờ dậy nữa.

Chị Margot là người duy nhất phát hiện tình trạng của mẹ lúc ấy. Chị mười hai tuổi. Chị làm tất cả: Chị gọi 911; chị gọi bố; chị trông Kitty, lúc ấy con bé mới ba tuổi. Tôi thì bật tivi lên và ngồi cùng Kitty trong phòng của mấy chị em. Tôi chẳng làm được gì hơn. Và tôi cũng chẳng biết là tôi phải làm gì nếu không có Margot lúc ấy. Chị ấy hơn tôi có 2 tuổi, nhưng tôi tin cậy chị ấy hơn ai hết.

Khi mọi người biết bố tôi gà trống nuôi con, một mình với ba cô con gái, họ nghiêng đầu kính trọng, theo kiểu “Sao ông ấy có thể quán xuyến mọi việc được như thế/” Sao bố có thể lo lắng được cho ba chúng tôi ư? Câu trả lời là Margot. Chị ấy thu xếp tất cả từ đầu, một cách chi tiết, có kế hoạch, ngay hàng thẳng lối như người ta vẫn nói.

Chị Margot là một cô gái mẫu mực, và tôi nghĩ Kitty và tôi lúc nào cũng noi gương chị ấy. Tôi chưa bao giờ nói dối, uống say hay hút thuốc, thậm chí chưa bao giờ có bạn trai. Chúng tôi trêu bố vì ông ấy thật may mắn vì chúng tôi là những cô gái ngoan. Nhưng thực sự chúng tôi may mắn. Bố là một người tuyệt vời. Bố luôn cố gắng. Bố không lúc nào cũng hiểu chúng tôi, nhưng bố luôn cố và điều đó quan trọng nhất. Bộ ba nhà Song chúng tôi có một thõa hiệp, dù chẳng bao giờ nói ra: Phải làm cho cuộc sống của bố càng đơn giản càng tốt.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x