Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Tôi không thể ngờ rằng lại có một ngày tôi được nghe Phương Hồi kể về chuyện cũ của cô tại Bắc Kinh, lúc đầu tôi vẫn tưởng rằng sau khi quay về Bắc Kinh, chắc chắn chúng tôi đã làm lại từ đầu, nhưng nhìn Phương Hồi đang thẫn thờ mà nước mắt lưng tròng, mọi thứ đã hóa thành bong bóng xà phòng.

“Em khóc gì vậy, lại nhớ đến cậu ấy à?”. Tôi hỏi cô.

Phương Hồi lặng lẽ gật đầu, tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Cũng không thể nhớ mãi như thế được!”.

Phương Hồi nhìn hàng đồ uống socola nóng trước mặt, hơi nóng bốc lên nghi ngút, giọng cô từ đó vọng lại, nghe rất hư vô.

“Trương Nam, em xin lỗi, hiện tại em vẫn chưa thể”.

“Em có thể kể cho anh biết sau đó thế nào được không? Sau đó thế nào?”. Tôi hỏi với vẻ rất không cam tâm.

“Sau đó ạ…”. Miệng Phương Hồi nở một nụ cười chua chát, tôi thấy cô dần dần bình tĩnh trở lại và đắm mình trong những năm tháng đó.

Mùa hè năm Phương Hồi học lớp 11, lần đầu tiên cô được gặp mẹ Trần Tầm – bà Trương Hiểu Hoa.

Trước đó cô cũng đã từng được xem ảnh, chỉ có điều ảnh chỉ thể hiện trên một mặt giấy, khi được gặp một con người lập thể, vẫn khiến cô cảm thấy luống cuống. Lúc đầu cô không định gặp bà Trương Hiểu Hoa, cô đã đòi về từ lâu, nhưng Trần Tầm vẫn kéo cô chơi cái nọ, nghịch cái kia, lằng nhằng một hồi lâu thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.

Dường như cả ba người đều có vẻ mất tự nhiên, Trần Tầm là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

“Mẹ, đây là Phương Hồi bạn cùng lớp với con, bọn con đang đọ kết quả bài tập hè!”. Trần Tầm giới thiệu.

“Cháu… chào cô ạ”. Phương Hồi không dám ngẩng đầu lên.

“Ừ, chào cháu, trước đây cô có nghe Trần Tầm nhắc đến cháu, Phương Hồi vẽ tranh đẹp lắm đúng không?”. Bà Trương Hiểu Hoa liền mỉm cười nói: “Bối Bối, sao không lấy kem mời Phương Hồi ăn con?”.

Đột nhiên bị nhắc đến tên ở nhà, Trần Tầm có vẻ ngại ngùng, Phương Hồi cúi đầu cười nói: “Dạ thôi cô ạ, cháu chuẩn bị về đây ạ”.

“Vội thế cháu, đến giờ ăn cơm rồi, ở lại ăn cơm với cô nhé!”. Bà Trương Hiểu Hoa nhiệt tình mời.

“Hay là ở lại ăn cơm nhà tớ, không phải cậu nói tối nay ba cậu không về nhà đó sao?”. Trần Tầm ngoái đầu lại hỏi cô.

“Thôi…”. Phương Hồi chưa nói hết thì bị bà Trương Hiểu Hoa ngắt lời.

“Nhà không có người hả? Thế thì càng không thể cho cháu về được! Cháu đừng ngại, cứ ở đây ăn cơm đi!”.

“Dạ cháu cảm ơn cô”. Phương Hồi hậm hực liếc Trần Tầm một cái rồi đành nhận lời.“Cháu đừng khách khí!”. Bà Trương Hiểu Hoa vừa mặc tạp dề vừa nói: “Tiện thể hai đứa giúp cô một việc, đi mua ít tỏi. Bối Bối, con vào lấy ít tiền trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, xem xem Phương Hồi thích ăn gì thì mua về ăn nhé”.

Trần Tầm không đợi Phương Hồi từ chối mà vâng dạ ngay, cậu vào lấy tiền rồi cùng Phương Hồi đến siêu thị gần nhà.

Hai đứa vừa chọn đồ vừa nói chuyện, Phương Hồi liền trách cậu: “Cậu cũng tệ thật, sao cứ bắt tớ ở lại ăn cơm cho bằng được? Ngại chết đi được!”.

“Sợ gì chứ, hồi xưa đám Đường Hải Băng, Ngô Đình Đình thường xuyên đến nhà tớ ăn cơm chực. Cậu về thì cũng chỉ có một mình, ăn gì chứ?”. Trần Tầm liền giải thích.

“Tớ không giống bọn họ, từ nhỏ đã quen cậu, tớ không quen ba mẹ cậu lắm, về nhà nấu bát mì tôm là được, đỡ lách cách”. Phương Hồi bình thản nói.

“Thế đâu có được! Mì tôm chẳng bổ béo gì!”. Trần Tầm phát hiện ra mình đã lỡ lời bèn vội lảng sang chuyện khác: “Mẹ tớ nấu ăn ngon lắm, chắc chắn cậu sẽ thích, lần sau sẽ muốn đến tiếp!”.

“Thôi đi! Cứ làm như tớ háu ăn như cậu ấy”. Phương Hồi bật cười.

Thấy cô cười, Trần Tầm cũng yên tâm hơn. Hai đứa loanh quanh một hồi, mua không ít đồ ăn vặt như socola, bim bim…

Về đến nhà cơm canh đã gần nấu xong, ba Trần Tầm không có nhà, ba người ngồi ăn quanh chiếc bàn nhỏ. Bà Trương Hiểu Hoa liên tục gắp thức ăn cho Phương Hồi và cười hỏi cô: “Có phải lớp mấy đứa vừa mới chia xong đúng không? Cháu chọn ngành xã hội hay ngành tự nhiên?”.

“Dạ ngành tự nhiên ạ, cháu và Trần Tầm vẫn cùng lớp ạ”. Phương Hồi đưa bát đón lấy thức ăn và trả lời.

“Ừ, học ngành tự nhiên thì tốt, lúc điền nguyện vọng có nhiều sự lựa chọn. Con gái ít người học giỏi các môn tự nhiên, chắc chắn cháu học rất giỏi, bình thường cháu nhớ giúp Trần Tầm nhé, chịu khó giảng bài cho bạn ấy”.

“Bạn ấy học các môn tự nhiên giỏi hơn cháu ạ”.

“Mẹ nghe thấy chưa?”. Trần Tầm ngẩng đầu lên nói với vẻ rất tự hào.

“Cái đó cũng chỉ là dựa vào mấy trò thông minh vặt mà thôi! Trần Tầm học không chắc đâu!”. Bà Trương Hiểu Hoa lườm con trai một cái rồi quay sang nói với Phương Hồi: “Trần Tầm vẫn còn ham chơi lắm! Ngay từ nhỏ đã có tính bộp chộp, không ham học, ngày nào cũng chơi với mấy đứa bạn hàng xóm, trước khi vào lớp một, lúc nào cũng thích xé sách vở để gấp nọ gấp kia!”.

“Mẹ! Mẹ đừng nói linh tinh nữa!”. Trần Tầm nói với vẻ ngượng ngùng.

“Mẹ đâu có nói linh tinh? Không phải con toàn mang đi để gấp bàn gấp ghế, chơi đồ hàng với Đình Đình còn gì? Dương Tình dẫn mẹ đến xem, mẹ vẫn còn nhớ như in mà!”. Bà Trương Hiểu Hoa cười mắng con trai.

“Mẹ!”. Trần Tầm liếc trộm Phương Hồi rồi la lớn.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x