Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

“Marcus ạ, chương đầu tiên là chương chính yếu của truyện. Nếu độc giả không thích chương đầu thì họ sẽ không đọc phần còn lại. Anh tính sẽ bắt đầu cuốn sách thế nào đây?

– Em không biết thầy Harry ạ. Thầy có nghĩ là một ngày nào đó em sẽ làm được không?

– Làm được cái gì?

– Viết được một cuốn sách

– Chắc chắn rồi, Marcus ạ.”

Đầu năm 2008, khoảng một năm rưỡi sau khi trở thành thần tượng của nền văn học nước Mỹ nhờ cuốn tiểu thuyết đầu tay, tôi rơi vào trạng thái khủng hoảng trầm trọng gọi là hiện tượng trang trắng, tình trạng này hình như không phải là hiếm xảy ra với các nhà văn đạt được thành công nhanh chóng và rầm rộ. Căn bệnh này không đến bất ngờ: nó từ từ xâm chiếm tôi. Cứ như thể bộ não tôi bị căn bệnh ăn mòn, dần dần càng ngày càng trơ lì. Khi những triệu chứng đầu tiên xuất hiện, tôi không hề muốn lưu tâm: tôi tự nhủ rằng ngày mai, hay ngày hôm sau, hoặc thậm chí ngày hôm sau nữa cảm hứng sẽ quay trở lại. Nhưng ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác, tháng này qua tháng khác trôi đi mà cảm hứng vẫn chưa chịu quay trở lại.

Quá trình sa vào địa ngục của tôi trải qua ba giai đoạn. Giai đoạn đầu là cú rớt thẳng đứng ngoạn mục, là sự suy thoái rành rành trước mặt: cuốn tiểu thuyết của tôi bán được hai triệu bản, làm tôi thăng hoa ở độ tuổi hai mươi tám, đứng vào hàng các nhà văn thành công. Đó là vào mùa thu năm 2006, trong vòng vài tuần, tôi đã khẳng định được tên tuổi của mình: ở đâu cũng thấy mặt tôi, trên tivi, báo chí, hay bìa các tập san. Khuôn mặt tôi còn xuất hiện trên cả những tấm panô quảng cáo cỡ bự trong trạm tàu điện ngầm. Những tay phê bình nghiêm khắc nhất của các tờ nhật báo bờ Đông đều hoàn toàn nhất trí rằng: chàng trai trẻ Marcus Goldman sẽ trở thành một nhà văn tầm cỡ.

Một cuốn sách, một cuốn duy nhất đã giúp tôi mở ra cánh cửa cuộc đời mới: đó là cuộc đời của những ngôi sao triệu phú trẻ. Rời ngôi nhà của cha mẹ tôi ở thị trấn Montclair bang New Jersey, tôi dọn đến sống trong một căn nhà sang trọng tại Village; tôi lên đời xe hơi, chuyển từ chiếc Ford cũ đã qua ba đời sử dụng sang một chiếc Range Rover màu đen mới cáu lắp kính đen; tôi bắt đầu lui tới những quán ăn xa xỉ thời thượng; tôi thuê một đại điện văn chương, người quản lí thời gian biểu và cũng hay đến ngôi nhà mới của tôi để xem bóng chày trên chiếc ti vi màn ảnh rộng cỡ khủng. Tôi thuê một văn phòng chỉ cách Central Park có vài bước chân và tại đó tôi sắm một nàng thư kí hơi hơi phải lòng tôi tên là Denise. Nàng có nhiệm vụ phân loại thư tín, pha cà phê cho tôi và lưu trữ giúp tôi những tài liệu quan trọng.

Trong vòng sáu tháng sau khi cuốn sách được xuất bản, tôi sung sướng tận hưởng vị ngọt ngào của cuộc đời mới. Buổi sáng, tôi rẽ qua văn phòng xem lướt những bài báo viết về mình, ngày nào cũng đọc cả tá thư do người hâm mộ gửi tới để sau đó, Denise sẽ lưu vào thành những tập hồ sơ dày tổ chảng. Sau đó, hài lòng với bản thân và tự nhủ rằng làm việc như vậy là đủ, tôi đi dạo vơ vẩn một vòng quanh các phố ở quận Manhattan nơi những người qua đường không ngừng thì thào mỗi khi thấy tôi đi qua.

Tôi dành phần còn lại của ngày tận hưởng những đặc quyền mới mẻ mà sự nổi tiếng của tôi mang lại: quyền được mua tất cả những gì mà tôi muốn có, quyền được ngồi ở những lô VIP của Madison Square Garden để xem những chiếc Ranger trên trường đua, quyền được sánh vai với những ngôi sao ca nhạc trên thảm đỏ mà khi còn trẻ con, tôi hâm mộ đến mức mua tất cả các đĩa hát của họ, quyền được hẹn hò với nàng Lydia Gloor, nữ diễn viên chính của bộ phim truyền hình nhiều tập lúc bấy giờ ai ai cũng hâm mộ. Tôi là một nhà văn nổi tiếng; tôi có cảm giác mình đang làm một nghề cao quý nhất thế giới. Tôi chắc chắn là thành công của tôi sẽ kéo dài mãi mãi, tôi không gợn mảy may lo âu cho tới khi người đại diện của tôi bắt đầu nhắc nhở và nhà xuất bản bắt đầu thúc tôi phải trở lại làm việc, phải bắt tay vào viết cuốn tiểu thuyết thứ hai.

Sáu tháng tiếp theo tôi bắt đầu ý thức được rằng gió đã đổi chiều: thư của người hâm mộ thưa dần và trên phố ít có người tiến lại phía tôi hơn. Chẳng bao lâu sau, những người đi ngang qua nếu có nhận ra tôi thì bắt đầu hỏi những câu kiểu: “Anh Goldman à, chủ đề của cuốn sách thứ hai của anh là gì? Khi nào thì xuất bản?” Tôi hiểu ra rằng mình cần phải bắt tay vào việc và tôi đã làm vậy: tôi bắt đầu viết ý tưởng lên trên các tờ giấy rời rồi phác thảo ra kịch bản vào máy tính cá nhân. Nhưng chả có gì hay ho. Thế nên tôi lại bắt đầu tìm ý tưởng khác và lại phác thảo kịch bản khác. Nhưng vẫn chả có gì hay ho.

Rốt cuộc tôi quyết định mua một cái máy tính mới với hi vọng sẽ viết được tiểu thuyết mới với những ý tưởng tuyệt vời và một cấu trúc không chê vào đâu được nhưng tất cả đều vô ích. Tiếp theo, tôi quyết định thay đổi phương pháp làm việc: tôi bắt Denise ở lại thật muộn đến tận khuya để đánh máy tất cả những câu văn mà tôi cho là những áng văn bất hủ, những ngôn từ tinh túy và những cú tấn công táo bạo và độc đáo trong tiểu thuyết. Nhưng ngay ngày hôm sau, tôi lại thấy những từ ngữ ấy trở nên nhạt nhẽo, câu văn trở nên khoa trương, câu cú tấn công táo bạo và độc đáo lại biến thành những thất bại thảm hại. Tôi lâm vào giai đoạn hai của căn bệnh.

Vào mùa thu năm 2007, tức là một năm sau khi cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi xuất bản, tôi vẫn chưa viết được lấy nữa câu cho cuốn thứ hai.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x