Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Deadville, đầu tháng Tám. Chúng tôi mất chưa đến hai giờ để đến đó. Đi ra khỏi London trên một tuyến đường hai chiều được mở rộng thành một con đường xa lộ, má cứ luôn miệng tấm tắc nào là “A, trong lành quá!” với lại “Ồ, nhẹ nhõm quá!”, và những lời đại loại như thế. Tôi thì không nói một lời nào vì hai mẹ con đang bỏ ba lại sau lưng và điều đó không cho cảm giác trong lành tí nào (tro của ba được rải ở Hampstead Heath).

Khi chúng tôi đến lối rẽ vào ngôi nhà mà người ta đặt tên là “Lòng Chảo” (nghe mà phát ói), má kéo thắng tay lên, tắt máy xe, và ngồi im ở đó, không nói lời nào, chỉ nhìn đăm đăm qua kính xe. Máy xe kêu lích tích khi nguội dần. Trước đầu xe là một giàn lưới mắt cáo có hoa hồng mọc bám vào và quá nữa là khu vườn. Một băng ghế, một bình tưới, và cỏ rậm rì cần được cắt xén. Má ngó về phía khu vườn nhưng thật ra bà không thấy nó. Bà đang nhìn tương lai của mình, đó là điều mà tôi nhận ra được, bởi vì chính tôi cũng làm như vậy. Tôi đang nhìn vào cuộn ống nước tưới cây được buộc vào bức tường ga-ra và nghĩ thầm. Chỉ vậy thôi. Không tiếng động, không âm thanh nào cả. Tôi căng đôi tai ra lắng nghe rồi sau cùng chúng reo lên thành một tiếng chim hót.

Tiếng chim hót rằng “Chào mừng đến với Deadsville”.[2]

Má đặt cạnh hai bàn tay xuống tay lái và nói: “Á à à…”

Tôi buột miệng: “Con ghét cây cối, con ghét không khí tươi mát, và ghét nhất là cái thứ hoa chuông cứ lắt lay rập rờn đó.”

Đây là một câu nói đùa trong gia đình. Chúng tôi thường về làng chơi khi ông bà ngoại còn sống. Có lần hai cha con tôi thả bộ đến cái kho thóc ma quái, để ba chuồn khỏi cái mà ông gọi là thói nói dai nói dở hàng giờ của ông ngoại. Chúng tôi đi xuyên qua một cánh rừng hoa chuông để đến đó, và thật tình mà nói thì tôi nghĩ nó đẹp lạ kỳ. Ba luôn cho rằng đời sống ở miền quê là nhảm nhí.

Có lúc hai cha con tôi phải trèo qua những cành cây bị rêu bám đầy. Ánh nắng xuyên qua cành lá thành những dẻ quạt xanh sáng và chiếu trên đám rêu phong làm nó ánh lên cái màu xanh nhất mà người ta từng thấy được. Một bà hoàng trong truyện cổ tích mới có được những hộp đựng nữ trang chạy viền bằng thứ rêu như thế (xin đừng kể với Tally là tôi nói như thế, cô ấy sẽ nghĩ rằng tôi là một cô nàng õng ẹo). Ánh nắng cũng soi lên đám hoa chuông phủ trên mặt đất rừng. Đôi giày da báo của ba, bà ngoại ghét chúng ghê gớm, cày nát đám hoa mênh mông màu xanh tím đang lay động rập rờn.

Chúng tôi đi tiếp đến cái kho thóc nằm trên đỉnh của một ngọn đồi bằng phẳng. Người ta cho rằng nó ma quái vì nó tạo ra những tiếng vang thật lớn chỉ trong tích tắc sau khi bạn la lên. Trong lúc đi về phía đó, tôi quay sang ba hỏi bằng cái giọng cà rỡn rất “mốt” nhưng vẫn rõ nghĩa: “Ra ngoài ngoải có êm hông dzậy tía?”, thì ba đáp: “Tao ghét cây cối, tao ghét không khí tươi mát, và ghét nhất là cái thứ hoa chuông cứ lắt lay cà rập cà rờn đó.”

Ông vừa giậm chân thình thịch như một gã lên cơn khùng, vừa gào lên: “Mình muốn gì nào? Mấy cái tiệm xăm mình và tiệm bán băng đĩa. Mình cần chúng lúc nào nào? Ngay bây giờ!”

Và cái kho thóc ma quái dội trả lại: “BÂY GIỜ! BÂY GIỜ! BÂY GIỜ…!”

Má ném mấy cái túi đi chợ lên sàn bếp, rồi bà đi vào phòng khách ngồi phịch xuống cái ghế bành mà ngày xưa bà ngoại hay ngồi. Ngôi Nhà Lòng Chảo này có trần rất thấp. Ánh sáng mờ mờ âm u và thật buồn thảm. Có mùi ẩm ướt và những mạng nhện giăng ở góc các cửa sổ mắc đầy xác ruồi. Má lấy hai tay che mặt nói: “Mấy con ruồi này gớm quá!” rồi cố mỉm cười, vỗ vỗ cái tay ghế nói: “Dễ thương cái coi, đi đặt ấm nước nào con.”

Tôi xuống bếp pha hai vại nước trà. Tôi xoa lưng dỗ dành lúc bà đang khóc. “Cám ơn con yêu của má,” má thổn thức: “Con giỏi lắm. Đúng là thằng con ngoan. Phải không nào?”

Tôi nghĩ thầm: Không, mình là một thằng nhóc điên cuồng hung tợn. Nhưng tôi lại nói: “Chuyện gì vậy má?”

“Ô, không có gì đâu. Chỉ là một ngày đầy cảm xúc thôi mà. Ngày đầu tiên trong phần đời còn lại của hai má con mình.”

Má nói với giọng châm biếm nhưng tôi hiểu rằng bà nói thật. Chỉ có điều má không nói rõ được chữ “đời” vì bà lại khóc nấc lên. Tôi hỏi: “Má có muốn mình nói về chuyện này không?”

Má bật cười cho dù bà đang khóc. “Con lớn thiệt rồi phải không, trong mấy tuần vừa rồi thôi? Ừa, nó như vầy nè. Hổm rày má mong chờ có ngày hôm nay. Má nghĩ, cái giây phút mà mình bước vào cánh cửa trước đó…” bà vói tay lại phía sau chỉ: “thì mình sẽ ổn. Sạch bong. Làm lại từ đầu. Nhưng cuộc đời hông dễ như vậy đâu, má lo lắm.” Má xì mũi. “Má xin lỗi con nghen. Má không nên bắt con lo những chuyện này. Con có cuộc đời riêng để phải lo rồi. Chỉ là… nhiều lúc khó khăn, cực lòng lắm. Hổng có ba mày.”

“Đôi khi con về lại London để thăm ba nghen?”

“Ý con là sao vậy?”

“Chỉ đi dạo trên đồi Health thôi mà. Rồi con có thể lẩm nhẩm trò chuyện với ba trong đầu. Rồi có thể con thăm tụi thằng Vern và Barry luôn.”

“Tất nhiên là có thể chứ. Má nói với con rồi. Từ nhà ga gần đây nhất đi tới Waterloo chỉ mất có một giờ thôi. Rồi đi thẳng lên ngả phía Bắc. Đây có phải xứ Ngoại Mông Cổ đâu, con biết mà.”

“Nghe thích đó,” tôi đáp: “Con tới mấy tiệm xăm mình và mấy dãy nhà cao tầng ngày nào cũng được.”

Má bật cười: “Có thể ông là một cha nội ngờ nghệch, ba mày đó. Nhưng ông dễ thương lắm.” Má cau mày lại, trông như vờ giận dữ. “Lúc nào cũng vậy.” Rồi bà thở dài đánh sượt, rồi lần này má nói bằng cái giọng thật nghiêm: “Lúc nào cũng vậy.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x