Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Trên đường đến Đông Thành, Trần Thi Vũ nhận được điện thoại của thầy, chắc thầy hỏi tình hình liên quan đến vụ án, đồng thời cũng hỏi cảm xúc của Trần Thi Vũ khi lần đầu tiên chứng kiến cảnh giải phẫu. Nhưng Trần Thi Vũ lại đáp nhát gừng như thể cô không mấy để ý đến sự quan tâm của thầy, khi trả lời về cảm xúc của mình, cô càng nói đơn giản, ngắn gọn hơn. Nhưng tôi thì lại hơi để bụng, chẳng ngờ thầy gọi cho cô ấy mà không gọi cho tôi. Lẽ nào thầy muốn thăm dò chúng tôi? Xem đám người ban đầu ra sức phản đối cô ấy gia nhập tổ khám nghiệm, giờ có bắt nạt cô ấy không? Thầy quả là tận tâm với cô ấy!

Đến Đông Thành, đường sá trở nên hẹp dần, nhà cửa san sát như nêm, nom chẳng có vẻ gì giống một thành phố trực thuộc tỉnh cả. Trên con đường nhỏ trong khu dân cư có vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở đó, mấy chục cảnh sát chia thành các tổ lần lấy lời khai người dân xung quanh.

“Tôi cảm thấy nhà ông tổng giám đốc Miêu ở phía đối diện đó có gì không ổn lắm.” Một phụ nữ trung niên tựa vào tường nói với viên cảnh sát dân sự đang lấy lời khai. Bà ta mặc bộ quần áo ngủ, nom vẻ mặt như vẫn chưa hoàn hồn.

“Cô Trương đừng sợ! Chắc chắn chúng tôi sẽ phá được vụ án này!” Viên cảnh sát dân sự trấn an.

“Bà ấy run thung thúc ra kìa!” Đại Bảo thì thầm với tôi, “Chắc chắn sợ đến nỗi hồn bay phách lạc mất rồi!”

Đêm đầu xuân không nóng cũng không lạnh. Có án mạng mới xảy ra, chúng tôi cố gắng rũ hết mệt mỏi, tập trung vào cuộc chiến mới. Chúng tôi vây quanh bà Trương, nghe bà ta tường thuật lại quá trình đi báo án.

Nửa tiếng trước, nhà bà Trương vừa ăn cơm xong, bà thoải mái nằm trên ghế sofa xem ti vi. Lúc đó bà vô thức liếc sang cửa sổ tầng hai ở ban công nhà đối diện, bà thấy hình như có điều gì đó bất thường.

Đây là khu vực ngoại ô vẫn chưa phát triển hoàn toàn, chỉ có vài ngôi nhà hai tầng của dân tập trung lại thành một cụm. Nhưng vì người ta sắp xây ga tàu cao tốc gần đây nên nơi này mới đột nhiên trở thành khu tấc đất tấc vàng, nhờ thế mà người dân bỗng chốc giàu xổi. Sau khi nhận được tiền đền bù, họ đua nhau trang hoàng cho ngôi nhà cũ của mình trông thật sang trọng và tinh tế, rồi xây một vài căn nhà mái bằng tạm thời trong vườn. Nhìn từ xa, dãy nhà liền kề dày đặc đến nỗi không phân biệt được nhà nào vào nhà nào.

Người ở thành phố đều biết, dải đất này ngọa hổ tàng long. Một vài người có tầm nhìn xa chẳng rõ thăm dò được thông tin sẽ quy hoạch và phát triển tàu cao tốc ở đâu mà vài năm trước đã mua hết các căn hộ quanh đây, rồi ngồi đợi đất lên giá khi phá dỡ hòng kiếm món tiền lớn.

Bà Trương là dân gốc nên ít nhiều quen thuộc tình hình của từng hộ ở đây, đặc biệt là nhà của tổng giám đốc Miêu phía đối diện. Thông thường cách ban công vẫn có thể nhìn rõ động tĩnh nhà đối diện, vì vậy bà Trương hiểu tình hình của gia đình bốn người này rõ như lòng bàn tay. Thỉnh thoảng, đèn ngủ trong phòng ngủ nhà tổng giám đốc Miêu phản chiếu bóng hai vợ chồng âu yếm, quấn quýt nhau, bà Trương lại ngưỡng mộ chỉ cho chồng mình xem. Nhà đó lúc nào cũng nói cười vui vẻ và yêu thương nhau, rõ ràng là hình mẫu lý tưởng cho xã hội hài hòa. Nhưng bà Trương phát hiện tối nay lại hơi khác thường.

Cũng giống như thường ngày, đèn phòng ngủ nhà tổng giám đốc Miêu luôn bật sáng tôn lên màu trắng mờ ảo như sương khói của rèm cửa sổ. Nhưng trên tấm rèm trắng như tuyết đó thấp thoáng ẩn hiện cái bóng lấm tấm thành một vệt kẻ xiên, nó bất động, không hề thay đổi hình dạng. Bà Trương sinh nghi, vội vàng đến gần ban công, vừa nhìn bà liền phát hiện thì ra những vết lấm tấm đó là vết máu đỏ thẫm.

Trong lúc kinh sợ, bà Trương vội kéo chồng mình vòng qua cửa nhà tổng giám đốc Miêu xem sao. Vừa mới đẩy cánh cửa khép hờ, hai cỗ thi thể nằm sõng soài và một vũng máu lớn ở phòng khách đã đập vào mắt họ. Bà Trương sợ hãi ngồi phệt xuống đất, há miệng mà không thốt ra được câu nào. Chồng bà lập cập rút điện thoại hốt hoảng gọi cảnh sát.

“Một gia đình đang yên đang lành sao bỗng nhiên chết hết cả vậy? Tên sát nhân giết ai không giết sao lại giết họ? Trong thời đại chúng ta, gia đình họ xứng đáng được gọi là gia đình kiểu mẫu.” Bà Trương buồn rầu kể tiếp, “Người ta đều nói mẹ chồng nàng dâu thường khó sống với nhau nhưng mẹ chồng nhà này còn thương yêu con dâu hơn cả mẹ đẻ. Ngày nào họ cũng khoác tay nhau đi trên đường, vừa chuyện trò vừa cười đùa vui vẻ. Lần nào gặp Lợi Lệ, cô ấy cũng bảo mình có phước mới gặp được người mẹ chồng thương yêu mình. Thích thế không biết! Bao nhiêu người ngưỡng mộ cô ấy, thế mà giờ cả nhà đều không còn. Đúng rồi, đồng chí cảnh sát, gia đình họ còn ai sống sót không?”

Viên cảnh sát đưa mắt nhìn xuống lắc đầu, rồi hỏi tiếp: “Cô và chồng cô có vào hiện trường không?”

Đây là câu hỏi bắt buộc đối với mỗi người đến báo án, có tác dụng xem xét và phân biệt vết tích trên hiện trường.

“Không!” Bà Trương đáp.

“Giờ mọi người có thể vào rồi.” Lâm Đào mặc trang phục khám nghiệm bước ra khỏi hiện trường, “Đường vào thông rồi đấy, khi đi vào đừng giẫm lên khu vực kẻ phấn trắng là được.”

“Mấy cỗ?” Đại Bảo luôn hỏi câu ấy.

Lâm Đào đáp: “Khá thảm! Năm cỗ!”

“Có vết tích nào làm vật chứng được không?” Tôi hỏi.

Lâm Đào gật đầu nói: “Có vết giày vấy máu nhưng không điển hình lắm. Mặc dù không thể dùng làm vật chứng để tiến hành kiểm tra loại trừ, nhưng hoàn toàn có thể dùng làm chứng cứ để xác định hung thủ.”

“Đó cũng là phát hiện quan trọng.” Tôi thấy yên tâm hơn một chút. “Cậu nhìn nhận thế nào về tính chất vụ án này?”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x