Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

QUỲ DƯỚI bóng râm của bức tường doanh trại cách cánh cổng mấy thước, cô quấn mình trong cái áo khoác quá khổ, một cái mũ bằng lông thú để mở trước mặt cô nằm dưới đất. Cô có cặp lông mày đen và thẳng cùng mái tóc đen bóng của người thổ dân. Một phụ nữ thổ dân thì xin được gì trong thị trấn? Chẳng có gì ngoài vài đồng xu lẻ trong cái mũ.
Hơn hai lần trong ngày tôi đi ngang qua cô. Mỗi lần như vậy, cô lại chú ý đến tôi một cách lạ lùng, nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước cho đến khi tôi lại gần, rồi thật chậm rãi ngoảnh đầu sang hướng khác. Lần thứ hai tôi thả một đồng xu vào trong cái mũ. “Trời lạnh và tối thế này còn ở ngoài đường sao được”, tôi nói. Cô gật đầu. Mặt trời đang lặn phía sau một đám mây đen, cơn gió từ phương bắc báo hiệu sẽ có một đợt tuyết rơi, quảng trường vắng hoe, tôi bỏ đi.
Ngày kế tiếp, cô không còn ngồi đó nữa. Tôi trao đổi với người gác cổng. “Cả ngày hôm qua có một người phụ nữ ngồi xin ăn ở đằng kia. Cô ấy từ đâu đến vậy?”. Cô ta bị mù, anh ta trả lời. Cô ấy là một trong số bọn mọi mà Ngài Đại Tá đưa về. Cô ấy bị bỏ rơi lại.
Vài ngày sau, tôi thấy cô băng qua quảng trường, bước đi một cách chậm chạp và lúng túng với hai cây gậy, tấm áo khoác da cừu kéo lê thành một vệt dài trên nền đất phủ bụi phía sau. Tôi ra lệnh đưa cô đến phòng tôi. Cô đứng trước mặt tôi, chống trên hai cái gậy. “Cởi mũ ra”, tôi nói. Người lính đã đưa cô đến cởi mũ ra cho cô. Chính là cô gái ấy, cô gái có mái tóc đen cắt ngang trước trán, vẫn khuôn miệng rộng đó, và đôi mắt đen nhìn xuyên suốt tôi.
“Họ nói với tôi rằng cô bị mù.”
“Tôi vẫn nhìn được”, cô ta nói. Ánh mắt cô rời khỏi khuôn mặt tôi và dừng lại ở bên phải, đâu đó phía sau tôi.
“Cô từ đâu đến?”. Bất giác tôi đưa mắt ngoái nhìn qua vai mình. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào khoảng không trên bức tường trống. Ánh mắt kiên định, không chút lay động. Dù đã biết câu trả lời, tôi vẫn lặp lại câu hỏi. Cô ta chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Tôi bảo tên lính lui ra. Chỉ còn lại hai chúng tôi. “Tôi biết cô là ai”, tôi nói. “Cô ngồi xuống chứ?”
Tôi đón đôi gậy từ tay cô và giúp cô ngồi trên chiếc ghế đẩu. Dưới tấm áo khoác, cái quần lanh rộng nhét trong đôi bốt đế dày. Người cô có mùi khói, mùi áo quần cũ mốc và cả mùi cá nữa. Đôi tay cô chai cứng. “Cô kiếm sống bằng cách ăn xin à?”, tôi hỏi.
“Cô biết mình không được lưu trú trong thị trấn mà.
Chúng tôi có thể trục xuất cô bất cứ lúc nào và đuổi cô về với bộ tộc của mình.”
Cô ta vẫn ngồi nhìn đăm đắm vào khoảng không phía trước một cách bất thường.
“Nhìn tôi đây này”, tôi nói.
“Tôi đang nhìn. Đó là cách tôi nhìn.”
Tôi huơ tay trước mắt cô. Cô ta chớp mắt. Tôi ghé mặt lại gần hơn và nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Cô dời tầm mắt từ bức tường sang phía tôi. Hai tròng mắt màu đen trong veo như trẻ thơ nổi bật trên tròng trắng mờ đục. Tôi chạm tay vào má cô. Cô giật mình.
“Tôi vừa hỏi cô kiếm sống bằng cách nào.” Cô ta nhún vai. “Tôi giặt thuê”.
“Cô sống ở đâu?” “Tôi sống.”
“Chúng tôi không cho phép những kẻ vô gia cư sống trong thị trấn. Mùa đông đang gần kề. Cô phải có chỗ nào để ở. Nếu không cô phải trở lại với tộc của cô.”
Cô ta vẫn ngồi bất động. Tôi biết rằng mình đang nói vòng vo.
“Tôi có thể cho cô một công việc. Tôi cần một người dọn dẹp những căn phòng này ngăn nắp và chăm lo việc giặt là. Người phụ nữ đang đảm nhiệm việc này không vừa ý tôi lắm.
Cô ấy hiểu điều tôi đang đề nghị. Cô ngồi yên không nhúc nhích, hai bàn tay đặt trong lòng.
“Cô có một mình phải không? Hãy trả lời tôi.” “Vâng”, cô nói gần như thì thầm, rồi hắng giọng, “Đúng thế”.
“Tôi vừa đề nghị cô nên đến đây mà làm việc. Cô không được ăn xin trên đường. Tôi không thể cho phép điều đó. Và cô phải có một nơi để ở. Nếu làm việc ở đây, cô có thể ở phòng dành cho đầu bếp.”
“Ông không hiểu rồi. Ông không muốn một người giống tôi đâu.” Cô ấy mò mẫm tìm gậy của mình. Tôi biết cô không thể nhìn thấy. “Tôi…”, cô giơ ngón tay trỏ lên, rồi nắm lại và vặn xoắn nó. Tôi không hiểu ý nghĩa của cử chỉ đó.
“Tôi có thể đi chứ?” Cô ta tự dò dẫm tìm đường đến đầu cầu thang, rồi phải chờ tôi đến giúp đi xuống lầu.
Một ngày trôi qua. Tôi nhìn chăm chú khắp quảng trường, nơi gió đang cuốn theo những đám bụi mù mịt. Hai bé trai đang chơi đùa với một cái vòng.
Chúng tung nó lên trong gió. Chiếc vòng xoay tròn bay về phía trước, chậm dần lại, rồi chuyển hướng, quay ngược về trước khi rơi xuống. Hai cậu bé ngước mặt lên trời và chạy theo cái vòng, mái tóc bị hất ngược ra sau để lộ vầng trán sáng sủa.

Tôi tìm thấy cô gái và đứng trước mặt cô. Cô ngồi tựa lưng vào một cây óc chó cổ thụ. Khó mà biết được cô có đang thức hay không. “Đến đây”, tôi nói, và chạm vào bờ vai cô. Cô lắc đầu.

“Đến đây nào”, tôi nói, “không có ai ở ngoài này đâu”. Phủi lớp bụi bám trên mũ và trả nó cho cô, tôi giúp cô bước đi, chậm rãi sánh bên cô lúc băng qua quảng trường. Quảng trường lúc này vắng hoe, chỉ còn người gác cổng đang lấy tay che phía trên mắt để nhìn chúng tôi cho rõ.

Lửa được nhóm lên. Tôi kéo rèm cửa và thắp đèn. Cô từ chối ngồi ghế, nhưng đồng ý bỏ cây gậy qua một bên và quỳ gối ở giữa tấm thảm.

“Việc này không phải như cô nghĩ”, tôi nói. Câu nói được thốt ra một cách miễn cưỡng.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x