Cửu Gia, Đừng Làm Vậy – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 2
Người đàn ông hơi suy nghĩ rồi đặt vũ khí trong tay xuống, hắn lật người xuống giường, đảo mắt nhìn quanh, lý trí phân tích rõ ràng tình hình xung quanh. Lạc hậu, dã man, yếu ớt, không trang bị năng lực phản kích, đó là đánh giá của hắn đối với tất cả vật thể xung quanh, bao gồm cả Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu ngồi ở mép giường bóp bóp cổ tay, miệng lẩm bẩm những lời như là vong ơn phụ nghĩa gì đó. Người đàn ông không đếm xỉa đến nàng mà nói: “Để được công nhận, đôi bên nên biểu thị thành ý. Tôi không dùng vũ lực uy hiếp cô nữa, cô hãy trả máy bay lại cho tôi.”
Nhẫm Cửu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Máy bay mà chàng nói lẽ nào là cái trứng trắng trắng tròn tròn nở ra chàng đó sao?”
Người đàn ông suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói: “Không sai.”
Nhẫm Cửu phẩy tay: “Thứ đó thì không ở đây đâu, bị người của quan phủ kéo đi rồi.” Nàng vừa dứt lời thì vũ khí đen ngòm kia lại chỉ vào mi tâm, người đàn ông lạnh lùng nói: “Cướp về đây.”
Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật: “Đây là thành ý mà chàng nói đó à?”
“Bớt giở trò.” Thần sắc người đàn ông không hề lay động, đôi mắt đen sắc bén nhìn Nhẫm Cửu, “Cô là Trưởng quan hành chính ở đây, đương nhiên có quyền lợi ra lệnh cho họ giao trả vật không thuộc về mình.”
“Ta đâu phải là Hoàng đế! Ta chỉ là một thổ phỉ nhỏ nhoi thôi, có quyền lợi gì ra lệnh cho người của quan phủ trả đồ cho ta! Đó chẳng phải là đi tìm cái chết sao!”
Nam nhân nhíu mắt nhìn nàng một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra hiểu lầm về “danh hiệu” giữa họ, hắn cũng không nói gì nữa mà trực tiếp hỏi: “Hoàng đế ở đâu?”
“Ở Kinh thành cách đây mười vạn tám ngàn dặm, chàng muốn tìm hắn thì phải đi bộ hai ba tháng.”
“Quan phủ kéo đồ đi nằm ở đâu?”
“Dưới chân núi.”
“Đi cướp về cho tôi.”
Nhẫm Cửu đưa cổ ra nhắm mắt: “Chàng giết ta đi cho xong, chết như vậy còn thống khoái hơn.” Thổ phỉ cướp quan phủ, không phải chán sống thì là gì!
Giết cô ta hoàn toàn không có ích gì, người đàn ông nghĩ vậy, hắn không quen thuộc nơi này, cô gái này có rất nhiều tác dụng. Sau một hồi trầm tư hắn lôi Nhẫm Cửu trên giường xuống: “Cô giúp tôi đi lấy máy bay về.”
Hắn không cho chen lời mà đẩy Nhẫm Cửu ra khỏi cửa phòng, vòng ra sau lưng nàng, dùng vũ khí ấn lên cột sống nàng nói: “Dẫn đường.”Nhẫm Cửu đánh không lại hắn, chỉ đành thuận theo ý hắn bước ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy bước, bỗng nghe sau lưng “keng” một tiếng, nàng quay đầu nhìn, thấy nam nhân áo đen ôm ngực quỳ một gối, môi hắn mím chặt, trán toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Nhẫm Cửu giật mình vội phẩy tay: “Không cần hành đại lễ như vậy, không cần hành đại lễ như vậy, chàng cứ nói đi, ta dẫn đường cho chàng là được mà!”
“Im miệng.” Nam nhân lập tức đưa tay, dùng vũ khí chĩa vào Nhẫm Cửu lạnh lùng nói: “Không được qua đây, ôm đầu ngồi xuống.”
Nói cái gì mà thành ý chứ, tên này lòng đề phòng rõ ràng còn cao hơn tường thành. Tướng công trông có vẻ thanh tú lịch thiệp này sao tính tình còn không bằng đám nam nhân thô lỗ trong trại nữa vậy. Nhẫm Cửu rủa thầm mấy câu rồi thật thà ôm đầu ngồi xuống. Nam nhân vừa đề phòng Nhẫm Cửu, vừa lấy trong cái túi trên y giáp ra một vật hình ống màu bạc.
Nhẫm Cửu hiếu kỳ liếc mắt nhìn xem, thấy trong vật hình ống đó có chứa dịch thể màu lam, nam nhân ấn vào một cái nút trên vật đó, bỗng giọng nữ cứng đờ kia lại phát ra: “Không thể nhận dạng thân phận, cấm sử dụng dược vật quân dụng.”
Nhẫm Cửu trợn to mắt ngoẹo đầu hiếu kỳ tìm kiếm nữ nhân đang nói.
Nam nhân lúc này không màng đến Nhẫm Cửu, hắn nhíu mày, lại ấn một cái nữa, giọng nữ đó vẫn đáp: “Không thể nhận dạng thân phận, cấm sử dụng dược vật quân dụng.” Nam nhân lại móc trong túi trên y giáp ra một vật thể màu bạc khác, nhưng vẫn nhận được đáp án như vậy.
Thần sắc hắn trầm đi, đôi mắt đen khẽ động, nhưng không hoảng loạn mà giống như đang nhớ lại các chi tiết một cách lý tính… Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ nhìn Nhẫm Cửu: “Trước khi tôi tỉnh cô đã làm gì tôi?”
Nhẫm Cửu đảo đảo mắt: “Không có, ta có làm gì đâu.”
“Pằng” một tiếng, tủ gỗ sau lưng Nhẫm Cửu hóa thành tro bụi. Lần này Nhẫm Cửu nhìn rất rõ, là vũ khí trong tay nam nhân kia bắn ra một tia sáng màu lam trúng chiếc tủ kia. Giọng nam nhân uy hiếp: “Nói thật đi.”
“Được rồi, ta thừa nhận, lúc mang chàng từ sơn động về ta hơi thô lỗ một chút.” Nhẫm Cửu lập tức thành thật khai ra, “Nhưng ta cũng đâu còn cách nào, ta không đủ sức, Đại Bạch cũng không cõng nổi chàng, chỉ đành kéo một chân chàng, cứ kéo kéo như vậy… về tới đây thôi.”
Chẳng trách sau ót lại đau như vậy… Ngón tay của nam nhân siết chặt, lại bắn một phát nữa dưới chân Nhẫm Cửu: “Còn làm gì nữa?”
“Còn…” Tai Nhẫm Cửu đỏ bừng, ôm má nói, “Còn hôn nữa, hôn chàng một cái.”
Nam nhân mặt không biểu hiện tiếp tục hỏi: “Hôn ở đâu?”
“Thì trên trán…” Nhẫm Cửu khựng lại, vỗ tay nói, “À, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, trán chàng bị ta hôn một cái, sau đó lòi ra một viên châu màu bạc, ta cắn một cái, cảm thấy nó không giống bạc lắm.”
Sắc mặt nam nhân lạnh đi: “Trả máy nhận dạng lại đây.”
Sách liên quan
Không Gì Chết Đi Bao Giờ – Đọc sách online ebook pdf
Nguyễn Thanh Việt
Khi Người Ta Trẻ – Đọc sách online ebook pdf
Phan Thị Vàng Anh
Em Thuộc Về Anh – Đọc sách online ebook pdf
Emily Giffin
Đào Yêu Ký – Đọc sách online ebook pdf
Tát Không Không
Chuyện Đời Xưa – Đọc sách online ebook pdf
Trương Vĩnh Ký