Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Xa xa dưới chân núi phía nam giáp ranh huyện Hán Nguyên, tiếng sấm rền cũng đánh động một người khác. Đứng dưới màn mưa nặng hạt, Địch huyện lệnh lo lắng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mây đen vần vũ. Ông nép mình dưới mui cỗ xe ngựa đang dừng dưới một vách núi. Ông vừa quệt nước mưa khỏi mắt, vừa nói với hai người xà ích đang co mình trong chiếc áo tơi, “Đêm nay chúng ta không kịp đến Hán Nguyên, tốt nhất nên nghỉ chân trong xe. Hai ngươi, đến mấy nông trang gần đây kiếm ít gạo tới rồi chuẩn bị bữa tối cho cả đoàn đi.”

Lão xà ích siết chặt lại mảnh vải đội đầu, đuôi khăn bay phần phật trong gió mạnh rồi thưa, “Bẩm đại nhân, chỗ này thật không an toàn chút nào! Tiểu nhân chẳng lạ gì gió bão mùa thu ở vùng núi này, cơn giông chỉ vừa mới bắt đầu, trận cuồng phong thực sự sẽ tới nhanh thôi. Nó có thể quật cỗ xe của chúng ta xuống vực núi phía bên kia đường.”

“Bẩm đại nhân, chúng ta đã lên được khá cao rồi,” gã xà ích còn lại nói thêm, “vài dặm quanh đây không có nhà cửa ruộng vườn nào, chỉ duy nhất một đạo quán cổ. Nhưng tất nhiên là đại nhân sẽ không…”

Một tia chớp lóe lên, soi sáng cảnh núi non hoang vắng. Trong một khắc ngắn ngủi đó, Địch Nhân Kiệt nhìn thấy bốn bề là núi non hiểm trở, đạo quán cổ sơn đỏ nhô cao trên sườn núi phía trước. Rồi một tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, tất cả mọi thứ lại chìm vào màn đêm đen kịt.

Địch Nhân Kiệt do dự. Nhét bộ râu dài vào trong lớp áo choàng ướt sũng, ông quyết định, “Hai ngươi đến đạo quán trước đánh tiếng với họ rằng bản quan đang ở đây và muốn nghỉ lại qua đêm tại đạo quán. Đồng thời bảo họ cử khoảng chục người tới cùng mấy cỗ kiệu kín, đưa các phu nhân và hành lý của ta đến đó.”

Lão xà ích còn đang ngập ngừng muốn nói thêm thì Địch Nhân Kiệt đã hạ lệnh, “Còn không mau đi!”

Lão khẽ nhún vai vẻ cam chịu. Hai xà ích thúc ngựa phi nước kiệu lên đường, những chiếc đèn bão bằng giấy dầu của họ nhanh chóng chỉ còn là hai đốm sáng nhảy múa trong màn đêm phía trước.

Địch Nhân Kiệt lần theo mạn xe cho đến khi tìm thấy thang để bước lên. Ông leo vào bên trong rồi nhanh chóng kéo tấm vải bạt phía sau xuống. Ba vị thê tử của ông đang ngồi trên nệm, cuộn mình trong chiếc áo choàng lữ hành. Phía cuối xe, mấy tỳ nữ ngồi co ro giữa đống hành lý, khuôn mặt trắng bệch lại vì lo sợ, co rúm vào nhau mỗi khi có tiếng sấm nổ. Mọi thứ bên trong vẫn khô ráo, nhưng gió lạnh vẫn luồn vào qua lớp vải bạt dày phía mui xe.

Thấy Địch Nhân Kiệt ngồi lên chiếc rương y phục, đại phu nhân lên tiếng, “Lão gia không nên ra ngoài mới phải, mình mẩy ướt hết cả rồi!”

“Ta tính phụ Đào Cam và đám xà ích sửa lại trục xe bị hỏng,” ông mỉm cười đầy mệt mỏi, “nhưng chẳng ích gì, ta sẽ phải thay nó. Dù sao mấy con ngựa cũng đã kiệt sức trong khi cơn bão chỉ mới bắt đầu, chúng ta sẽ nghỉ tại đạo quán Triều Vân. Đó là nơi duy nhất có thể trú chân quanh đây.”

“Ý lão gia là khu nhà lớn màu đỏ có mái ngói xanh lục trên sườn núi mà ta đã thấy vào hai tuần trước khi ngang qua đây?” Nhị phu nhân hỏi.

Địch Nhân Kiệt gật đầu, “Nàng sẽ không phải chịu bất tiện khi lưu lại đó đâu. Đấy là đạo quán lớn nhất huyện, mỗi dịp lễ đều có rất nhiều giáo đồ đến viếng thăm. Ta chắc chắn họ có sẵn những buồng nghỉ tiện nghi.”

Ông cầm lấy chiếc khăn tam phu nhân đưa cho và lau khô bộ râu.

“Không sao đâu ạ!” Đại phu nhân tiếp lời, “Kỳ nghỉ vừa rồi ở dinh thự của bá phụ tại kinh đô, bọn thiếp đã được lão gia hết mực chiều chuộng, chút khó khăn này nào đáng kể gì! Biết đâu chúng ta còn quan sát được nhiều điều thú vị bên trong đạo quán cổ nữa!”

“Biết đâu trong đạo quán có cả ma nữa!” Tam phu nhân mỉm cười, giả bộ rùng mình.

Địch Nhân Kiệt chau đôi lông mày rậm, chậm rãi nói, “Chẳng có gì đáng để xem cả. Đây chỉ là một đạo quán cổ, chúng ta sẽ dùng bữa tối trong buồng rồi đi nghỉ sớm. Nếu khởi hành vào sáng sớm mai, ngay khi những giám mã của đạo quán thay xong trục xe, chúng ta có thể về đến Hán Nguyên trước bữa trưa.”

“Không biết mấy tệ nhi ở nhà thế nào!” Nhị phu nhân lo lắng.

“Lão Hồng và quản gia sẽ chăm lo cho chúng,” Địch Nhân Kiệt trấn an.

Họ mải trao đổi gia sự cho đến khi có tiếng hô lớn bên ngoài, báo người của đạo quán đã tới. Đào Cam, một trong những trợ thủ của Địch Nhân Kiệt, ngó khuôn mặt rầu rĩ vào xe và thông báo có bốn cỗ kiệu đang chờ các vị phu nhân.

Trong khi ba phu nhân và đám tỳ nữ dời bước lên kiệu, Địch Nhân Kiệt cùng Đào Cam giám sát các đạo đồng* vần những tảng đá ra chặn bánh xe.

đạo đồng là người mới vào đạo, chưa được thọ giới.
Xà ích tháo ngựa, cùng đoàn người di chuyển dọc theo đường núi quanh co, mưa vẫn tiếp tục quất mạnh trên nóc kiệu. Hai người Địch Nhân Kiệt lê bước phía sau, từ đầu đến chân ướt như chuột lột. Từng luồng gió mạnh quất tới tấp, họ chẳng buồn mở những chiếc ô giấy dầu.

Lúc đi qua cây cầu tự nhiên bắc qua khe suối, Đào Cam cất tiếng hỏi, “Bẩm đại nhân, đó chẳng phải là đạo quán mà ngài đã định đến để điều tra về cái chết của ba cô nương họ Lưu, họ Hoàng và họ Cao hồi năm ngoái hay sao?”

“Đúng vậy,” Địch Nhân Kiệt điềm đạm trả lời, “đó không phải là nơi ta muốn tới nghỉ chân cùng các phu nhân, nhưng biết làm sao bây giờ.”

Phu kiệu sải bước vững chắc, thoăn thoắt băng qua các con dốc trơn trượt, luồn lách qua những tán cây rừng cao lớn. Địch Nhân Kiệt tuy theo sát phía sau nhưng vẫn cảm thấy khó lòng theo kịp tốc độ của họ. Cuối cùng, ông thấy nhẹ nhõm khi nghe được tiếng cửa mở cọt kẹt. Họ bước vào một khoảng sân rộng có tường bao quanh.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x