O, Mari! – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Vài ngày qua đi. Hình ảnh Mari không thoát khỏi đầu óc tôi. Tôi hình dung đủ mọi kịch bản làm quen. Hay là mời cô ấy đi xem phim? Không, vào quán cà phê tốt hơn…Không, vào rạp chiếu phim, và len lén nắm tay cô ấy…Trời đất ạ! Thật cứ như là cậu học sinh phổ thông vậy! Tôi là phụ trách đội công tác cơ mà, tôi là vận động viên vật hạng nhất hẳn hoi…Tôi đưa mắt tìm Mari khắp nơi và cuối cùng thì nhìn thấy cô ấy ở căng tin trong giờ nghỉ.
Cái căng tin duy nhất nằm ở tầng một và phục vụ sinh viên toàn tòa nhà. Trong phòng có một số dãy đứng và một số chỗ ngồi. Dĩ nhiên là với một số lượng khách như vậy thì sự chộn rộn và xếp hàng là không tránh khỏi. Nhưng ai mà để ý tới chuyện đó cơ chứ! Vì cả nước vốn đã thiếu thốn mọi thứ: từ bao diêm, giấy vệ sinh đến quần áo, giầy dép có chất lượng, thậm chí cả nước có ga và báo chí. Đâu đâu cũng phải xếp hàng, chen lấn, toát mồ hôi hột, bị hạ nhục, cãi cọ mà món hàng mong ước có khi vẫn không mua được. Bác Avô, người bán căng tin tội nghiệp gọi vợ, con gái và cả ai đó nữa ra giúp đỡ để có thể kịp bán được trong những giờ nghỉ ngắn ngủi dù là chút gì đó trong số mặt hàng đơn sơ của mình: xúc xích, bánh mì kẹp, bánh ngọt, giò.
Trông thấy đám đông, Mari ngại ngần và toan bỏ đi, nhưng tôi gọi cô ấy:
– Mari! Lại đây, vừa lúc cậu này sắp ăn xong rồi!
Một trong số lũ bạn của tôi nhanh chóng hiểu ra vấn đề, bê đĩa xúc xích của mình, đặt miếng bánh mì lên đó và nhường chỗ cho tôi.
– A, Đevid…
Tôi thấy ngạc nhiên một cách dễ chịu khi thấy Mari biết tên tôi. Cô ấy phát âm theo kiểu Pháp – Đevid.
– Không sao, Đavid, tôi ăn sau cũng được, sau hai tiếng nữa, khi không còn ai. Hôm nay tôi có diễn tập ở nhóm kịch và tôi muốn ăn nhẹ chút gì đó. Cảm ơn bạn, đừng lo…
– Đợi đã, Mari! Bạn ngồi xuống đây đã, nói xem bạn muốn gì.
Sau một thoáng phân vân, cô ấy ngồi xuống.
– Thôi được rồi, cho tôi bánh rom baba và trà.
– Này các cậu! Ai đang đứng đầu hàng, đặt bác Avô giùm mình hai bánh rom baba, một thanh sôcôla, trà, mà nhanh nhanh lên chút nhé! Cả khăn giấy nữa!
– Đavid, tôi thấy ngại quá..
Lần đầu tiên mắt chúng tôi gặp nhau. Đôi mắt hiếng, xanh đến khó tin, chiếc mũi thẳng, có vẻ “đỏng đảnh”, cặp môi đầy đặn, xinh đẹp, gò má hình oval dịu dàng, vầng trán cao, mái tóc sáng màu bồng bềnh đến tận vai. Một khuôn mặt lạ lẫm nhưng đồng thời vì sao đó lại thân thuộc đến nhường ấy…Mọi người nhanh chóng mang món gọi đến cho tôi.
– Bác Avô, cháu sẽ thanh toán sau nhé. Này các cậu, nhìn cái gì vậy? Các cậu sắp đến giờ học rồi đấy.
– Đavid, thế bạn không ăn gì à? Lấy cái bánh rom baba này đi, mình ăn một cái là đủ rồi. Cầm cả sôcôla đi!
– Không, Mari, mình đã ăn xúc xích và uống trà rồi. Mình gọi sôcôla cho bạn đấy chứ.
Rõ ràng là Mari ngại ăn trước bao nhiêu cặp mắt tò mò của lũ con trai. Cô ấy chỉ ăn một cái bánh, cái kia gói vào khăn giấy, cầm thanh sôcôla “Tháng Mười Đỏ”, đứng dậy và vội vã bước ra, cảm ơn tạm biệt tôi.
– Thế nào, anh bạn, xơi nốc ao rồi hả? – Tôi nghe giọng Rapha bên tai
– Cậu làm gì ở đây vậy? Đi thôi, Rapha, sắp đến giờ học rồi.
– Không, tớ với Luisa đi về ký túc xá, bọn nó đưa chìa khóa phòng cho tớ rồi.
Luisa, cũng hồi hương từ Pháp, là cô gái phốp pháp, ngực to, học khoa ngoại ngữ, ngành tiếng Pháp và biết tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
– Rapha, – Tôi không kiềm chế được. – Hãy hỏi Luisa về Mari xem cô ấy có hẹn hò với ai không. Và nói chung, cô ấy là ai? Và nói chung là tớ cần biết tuốt những gì lien quan đến cô ấy.
– Đavid, để tớ nói cho cậu biết nhé, tớ không khuyên cậu lằng nhằng với con búp bê đó. Quanh nó có cả trung đoàn bọn lượn vè vè, lại thêm một số cậu nghiêm túc nữa. Cậu sẽ vật vã, sẽ chiến đấu vì cô nàng, và tớ với cậu, tất nhiên, cuối cùng sẽ nhận được là “Vĩnh biệt, chàng trai, au revoir!”. Cô ta không dành cho cậu. Cô ta cần một chàng trai trí thức, chững chạc, có tương lai chứ không phải một sinh viên năm thứ hai, dù là hạng nhất về môn vật tự do. Với cái đó, anh bạn thân mến ạ, cậu chẳng đi đến đâu. Xung quanh đầy các cô gái bình thường, còn nàng này…biết giá của mình.
* *
Trong giờ học cuối cùng tôi ngồi nhìn lơ đễnh lên bảng, bỏ ngoài tai những lời thầy giảng. Mọi ý nghĩ đã bị Mari chiếm đoạt. Mà quả thực cô ấy đã là một thiếu nữ trưởng thành, mà lại còn xinh đẹp đến thế! Trong cả thành phố này chẳng có ai sánh bằng. Còn tôi là ai? Chỉ là một cậu sinh viên năm thứ hai. Ừ thì là vận động viên, tuy nhiên – chả lẽ chỉ có thế thôi? Tôi còn là phụ trách đội dân phòng! Và ngoài đường phố, trong trường, ai cũng biết tôi, kính trọng, nhiều kẻ thậm chí còn sợ tôi và muốn làm thân.
– Đavid, cậu nghĩ gì vậy? Chuông đã réo từ lâu rồi. – Cậu bạn tốt bụng Gheorghi của tôi nói. Tôi có nghe nói rằng ở Erevan này người ta biết rất nhiều về nhau, rằng mẹ cậu ta là người theo phái Molokan4(1), rồi sau đó gia đình nhà ông thẩm phán đã nhận cậu làm con nuôi. Bề ngoài Gheorghi đúng là giống người Nga: da trắng, mắt to, xanh, tóc vàng, vai rộng, hơi mập. Nhân tiện: cậu ta là gã chơi gái có hạng. Cậu còn lập danh sách các cô gái, ghi số điện thoại đầy đủ và tóm tắt lý lịch, trong tất cả các giờ nghỉ chỉ nói chuyện với bọn con gái, mời họ đi đâu đó, tổ chức các bữa tiệc nhỏ, thỉnh thoảng gợi ý giới thiệu với cô này, cô kia nếu hắn không quan tâm cô ấy lắm, hoặc không với tới cô ta.
Sách liên quan
Một Cục Cưng và Bốn Baba – Đọc sách online ebook pdf
Dạ Khinh Trần
Nụ Hôn Trốn Tìm – Đọc sách online ebook pdf
Suzanne Brockmann
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc – Đọc sách online ebook pdf
Phỉ Ngã Tư Tồn