
Organ Mùa Xuân – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Cũng không phải làm một việc theo kế hoạch đã lập ra từ trước hay thực hiện một lời hứa, nhưng từ hôm đó, tôi và Tetsu bắt đầu đi tìm mèo. Nói chính xác hơn là tìm mèo chết. Tôi không nghĩ nó sẽ tìm được thứ đó, tôi cũng không rõ nó định sẽ làm gì nếu tìm ra. Chỉ là tôi không muốn ở nhà.
“Đây là bí mật đấy. Không được nói cho mẹ, cũng không được nói cho ông.”
Tetsu đã đi xong giày đứng ngoài tiền sảnh, mắt trợn tròn khi biết tôi đi cùng.
“Chị nói gì thế. Chị cứ việc mách vụ em ị đùn ở đền.”
Tetsu so vai lại, nhìn giống như con chim đậu trên đường dây điện.
“Chị.”
“Cái gì?”
“Sao chị lại cắt tóc mái như thế?”
Tôi dùng lòng bàn tay giữ chỗ tóc mái. Tôi biết đường cắt lởm chởm.
“Giờ thì còn nói gì nữa.”
“Giờ á?”
Tôi nhéo tai Tetsu, bước ra ngoài.
Ông già hàng xóm hôm nay lại làm vườn. Ông ta trèo lên cái ghế thang, luồn kéo vào nhành cây phía trên cao. Ở dưới, bà vợ vừa lo lắng nói: “Ông à, lên đến đó được rồi”, ông ta đã gào lên giọng nghe như chiếc đài bị rè tiếng: “Nước!”
Bà lão khẽ giật nẩy người lên, rồi luống cuống đi vào trong nhà. Tiếp đó, bà mang ra một cốc đựng đầy nước, đứng ở dưới ghế thang đưa lên. Ngay lập tức ông ta lại hét lên: “Bà làm gì vậy, lấy cái xô, cái xô ấy!” Bà lão lại tất tả chạy thẳng vào trong nhà.
“Ông ta canh chừng sao cho cái cây không tự tiện mọc ra dù chỉ một phân đấy.” – Tôi khẽ thì thầm. – “Mau đi nhanh thôi.”
Tetsu ngước mắt nhìn lên trời. Mặt trời tỏa ra ánh sáng trắng nhẹ. Tetsu vội bước như thể nó đã xác định được vị trí và quyết định hướng đi tiếp vậy.
“Ông già, mau ngã khỏi thang đi!”
Tôi thử nghĩ thầm trong bụng như vậy. Nhưng ông ta không những không ngã, mà còn không để ý thấy tôi đang nhìn. Thay vào đó, ngực tôi lại trở nên nặng trĩu như có nước tràn vào vậy.
“Tetsu, chờ đã.” Tôi chạy đuổi theo nó.
Tetsu cứ lặng thinh đi thẳng theo con đường đằng sau trường trung học công nghiệp nằm đối diện với ga tàu điện, băng qua bãi đỗ xe của khu chung cư, rẽ qua rất nhiều con đường nhỏ của khu nhà ở. Dáng đi của Tetsu không được ngay ngắn vì đôi chân vòng kiềng nhưng kỳ lạ là nó bước rất nhanh. Tôi chỉ đuổi theo nó mà thấy nóng hết cả người, lấm tấm mồ hôi.
Trong cơn gió có mùi hương của cây và cỏ dại. Ưỡn thẳng lưng, tôi thử hít vào một hơi sâu trong lồng ngực. Năm nào cũng vậy, cứ mùa xuân đến là thứ mùi này lại xuất hiện. Năm ngoái, năm kia, cả những năm trước nữa, tôi đã từng biết, đã từng thích nó, nhưng vì sao lại vậy. Năm nay, sau một năm lại được ở trong thứ mùi hương này, tôi như quên sạch điều gì đó quan trọng, thật khó chịu.
Đi qua sân golf có cái lưới màu xanh lá cây mà mọi lần chỉ thấy được từ đằng xa, chúng tôi dường như hoàn toàn lạc mất phương hướng. Chúng tôi rẽ qua con đường nơi chỉ có một cửa hàng bán đậu phụ nhỏ giữa khu nhà. Ngay lúc đấy, đột nhiên, chúng tôi đã đứng ngay trên đỉnh dốc cao. Tôi không nhớ đã leo lên con dốc nào, tại sao lại thế này nhỉ? Tôi hơi bất an.
“Này, em có biết đây là đâu không?”
Tetsu không thèm ngoảnh lại, thoăn thoắt bước xuống con dốc. Nhìn theo bóng lưng nó tôi nhớ lại một chuyện từ xưa. Trước khi Tetsu vào cấp một, bà tôi đã từng rất lo tai của nó có vấn đề, nên đã dẫn nó tới khám khoa tai mũi họng. Kết quả là đến bệnh viện thứ ba cũng nói rằng nó hoàn toàn bình thường, nên bà đành chấp nhận. Tetsu không phải “không nghe được”, mà là “không thèm nghe”.
“Nhanh lên!”
Tetsu đi xuống hết con dốc, sốt ruột vẫy tay.
Tiếng kim loại “ruỳnh ruỳnh” nghe càng gần, tôi nhận ra nó phát ra từ khu đất được những tấm sắt bao quanh, ngay chỗ rẽ phải ở đèn giao thông phía dưới quả đồi. Tấm biển với lớp sơn đã bong tróc đề “Xưởng sản xuất Yamamoto”.
“Đây… là gì?”
Tetsu không trả lời câu hỏi của tôi, nó đi tiếp với cái dáng ưỡn lưng vụng về mọi khi: “Phía này, phía này.” Sau đấy, từ chỗ trông có vẻ như lối ra vào cho ô tô, nó tiến vào xem xét bên trong rất nhiệt tình.
Bỗng dưng có một thứ tròn như cái đĩa treo lủng lẳng trên trần nhà cao ngang trần phòng thể chất đập vào mắt tôi. Tôi tưởng cái đĩa đó đang rung rung hạ xuống, thì bất ngờ nó hút lấy tảng kim loại hình vuông rất lớn nhấc lên. Nhìn kỹ hơn thì tảng kim loại ấy chính là lon hộp bị nghiền và sắt vụn được nén chặt lại.
“Là một miếng nam châm khổng lồ. Tuyệt quá phải không?”
Ánh mắt rực sáng, Tetsu nói với tôi: “Chị đoán xem để làm được một khối vuông kia thì cần bao nhiêu lon nước hoa quả?”
“Khoảng 100 lon à?”
Tôi trả lời nhưng chẳng hiểu gì cả. Cái đó với lũ mèo thì có liên quan gì chứ?
“Em nghĩ không đúng đâu. Chắc là 1000 lon đấy.”Cái đĩa hút tảng sắt lên, đưa đến chỗ rất nhiều tảng sắt chất đống như cục caramel khổng lồ. Một tiếng “ruỳnh” vang lên, tảng sắt rơi xuống từ đĩa nam châm trở thành một phần của núi caramel được xếp gọn gàng.
“Dạo trước em nhặt vỏ lon rồi mang đến đây.”
Sau đó Tetsu bỗng dưng vẫy vẫy tay. Ở gần trên trần nhà là một căn phòng nhỏ có cửa kính, chắc người ta điều khiển đĩa nam châm ở đó. Ông già với khuôn mặt lớn, vuông chữ điền, đầu đội mũ bảo hộ cũng đang vẫy lại.
“Em cũng muốn điều khiển cái đó. Lớn lên em sẽ làm việc ở đây.”
“Đi thôi.” – Tôi bỗng thấy mệt. – “Chẳng có một con mèo nào đến tận đây đâu.”
“Chị cứ đi trước đi.” – Tetsu lơ đãng nhìn chằm chằm cái đĩa nam châm nặng nề kia. – “Em đứng xem thêm một chút.”
Tôi ngồi xổm ở đó. Có lẽ nếu tôi mà nói “Chị về đây” thì Tetsu sẽ nói “Cứ việc” và thế là xong chuyện. Nhưng tạm thời bây giờ, tôi chỉ còn cách làm theo ý của nó thôi. Nó đã nói thế, mà điều quan trọng là tôi không biết đường về nhà.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.