Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Gã treo cổ

Tối, sáng, tối, sáng, tối, sáng. Cần gạt nước của chiếc Datsun chẳng theo kịp mưa, ngay cả khi nó đã chạy ở mức nhanh nhất. Khi một chiếc xe tải lớn chạy ngang ở làn đường bên kia, nó làm nước bắn toé lên kính chắn gió. Với tầm nhìn như ngồi bên trong chiếc xe đang rửa, tôi chỉ thấy hai ra-đa của Bộ Quốc phòng quay với tốc độ nhanh không thể tưởng, chờ đợi toàn bộ lực lượng của Hiệp ước Warsaw[17]. Lúc trên đường, tôi và mẹ chẳng nói chuyện nhiều, một phần vì nơi mẹ đang đưa tôi tới. (Đồng hồ trên bảng điều khiển chỉ 16 giờ 5. Chính xác là 17 tiếng nữa vụ hành quyết tôi trước thiên hạ sẽ diễn ra). Lúc chờ ở giao lộ Pelican, cạnh cửa hàng thầm mỹ đã đóng cửa, mẹ hỏi hôm đó tôi thế nào và tôi nói “ổn ạ”. Tôi cũng hỏi mẹ hôm đó thế nào, mẹ bảo “Đặc biệt mới mẻ và rất mãn nguyện, cảm ơn con”. Mẹ châm biếm kinh khủng, dù lại mắng tôi về điều ấy.

“Con có nhận được thiệp Valentine nào không?” Tôi bảo không, thậm chí dù có nhận được tôi cũng sẽ nói với mẹ rằng không. (Thực ra tôi nhận được một tấm nhưng ném nó vào thùng rác ngay. Nó ghi “Mút chim tao” và ký tên Nickolas Briar, nhưng trông giống nét chữ của Gary Drake). Duncan Priest thì nhận được bốn tấm. Neal Brose nhận được bảy, hoặc do nó tính thế. Ant Little biết được rằng Tom Yew nhận được hai mươi tấm. Tôi chẳng hỏi xem mẹ có nhận được tấm thiếp nào không. Ba bảo ngày Valentine, ngày của Mẹ và ngày Thủ môn không vũ trang chỉ là âm mưu của các nhà sản xuất thiếp, các cửa hàng hoa tươi và các công ty sản xuất kẹo sô-cô-la.

Mẹ thả tôi ở chỗ cột đèn khu Malvern Link, gần phòng khám. Tôi quên cuốn nhật ký của mình trong ngăn đựng găng tay, nếu đèn không chuyển sang đỏ ngăn tôi băng qua đường thì mẹ đã lái xe đến chỗ Lorenzo Hussingtree và mang theo cuốn nhật ký. (“Jason” không phải cái tên thật hay nhưng “Lorenzo” ở trường tôi thì sẽ bị đốt bằng đèn Busen cho đến chết). Cuốn nhật ký nằm an toàn trong túi, tôi nhảy từng bước qua khu đậu xe ngập nước của phòng khám như thể điệp viên James Bond nhảy qua lưng những con cá sấu. Phía ngoài phòng khám là học sinh năm thứ hai hay thứ ba gì đó của trường Dyson Perrins.

Bọn nó nhìn thấy bộ đồng phục thù địch của tôi. Mọi năm, như Pete Redmarley và Gilbert Swinyard kể, tất cả học sinh năm thứ tư của trường tôi và trường Dyson Perrins đều trốn học đến khu bí mật được bao bọc bởi cây kim tước này để đánh nhau theo đội. Kẻ nào thua bị coi là loại đồng tính, còn nếu mách thầy thì coi như tiêu luôn. Rõ ràng cách đây ba năm, Pluto Noak đánh thằng dữ nhất bên đó nặng đến mức bệnh viện Worcester phải khâu hàm cho nó, đến bây giờ thằng ấy vẫn phải ăn bằng ống hút. Thật may, mưa to nên bọn trường Dyson Perrins chẳng bận tâm đến tôi.

Hôm nay là lần hẹn thứ hai của tôi trong năm nên cô tiếp tân xinh đẹp của phòng khám nhận ra tôi ngay. “Cô sẽ gọi cô De Roo cho cháu, Jason. Ngồi đi”. Tôi thích cô, bởi cô ấy biết lý do tôi tới đây nên không có những câu chuyện vô bổ để tôi phải lộ ra bản thân. Khu chờ đầy mùi Dettol và nhựa ấm. Những người ngồi chờ ở đây trông chẳng có vẻ gì là có vấn đề cả. Tôi cũng vậy, tôi đoán thế, chẳng cần nhìn. Tất cả ngồi gần nhau, bất kỳ ai cũng có thể nói chuyện về bất kỳ thứ gì trừ câu “Tại sao cậu tới đây?”. Một bà già đang đan, tiếng của kim đan vào tiếng mưa rơi. Một người đàn ông lùn tịt với đôi mắt ướt cứ lắc qua lắc lại.

Một phụ nữ trông giống cái giá áo hơn là bộ xương đang đọc Chìm tàu. Có một cái cũi trẻ con chứa những thứ đồ chơi mà chúng thích, nhưng hôm nay cũi trống trơn. Điện thoại đổ chuông và nhân viên tiếp tân trả lời. Có vẻ đó là một người bạn bởi cô ấy che miệng và hạ thấp giọng. Chúa ơi, tôi ghen với những người có thể nói được những từ ngay khi họ nghĩ ra mà chẳng cần phải kiểm tra xem liệu có những từ dễ bị lắp hay không. Chiếc đồng hồ con voi hiệu Dunbo báo hiệu điều này: (4 giờ 15 rồi, chỉ còn sống được thêm 16 giờ 50 nữa thôi). Tôi lấy một tờ tạp chí National Geographic cũ mèm. Trong tạp chí có đăng tin một phụ nữ Mỹ dạy tinh tinh nói bằng ngôn ngữ cử chỉ.

Hầu hết mọi người coi nói lắp và nói cà lăm giống nhau nhưng thực ra chúng khác nhau như tiêu chảy và táo bón vậy. Nói cà lăm là khi ta phát âm được phần đầu tiên của từ nhưng không thể tránh việc lặp phần còn lại của từ đó. Chẳng hạn: cà…cà…cà…lăm. Nói lắp là khi ta tắc ngay ở phần đầu tiên của từ đó, ví như 1…1…lắp. Tôi bị nói lắp, đó là lý do tôi tới gặp cô De Roo. (Đó là tên thật của cô ấy. Không phải cái tên Hà Lan cũng không phải tên Australia).

Tôi bắt đầu tới đây vào một mùa hè, khi trời không hề mưa và đồi Malvern ngả màu nâu, cách đây 5 năm rồi. Hồi đó cô Throckmorton chơi trò Gã treo cổ trên bảng, nắng chiều chiếu vào phòng. Trên bảng là chữ: S…O…N…C…A.

Bất kỳ cái đầu u tối nào cũng có thể đoán được từ đó, thế nên tôi giơ tay. Cô Throckmorton nói “Jason?”, và đó là lúc cuộc đời tôi chia làm hai nửa: trước và sau khi có Gã treo cổ. Từ “sơn ca” bật ra trong óc tôi nhưng nó không thể hiện thành lời. Chữ “S” thì bật ra dễ nhưng càng cố bật ra thì phần còn lại mũi của tôi càng nghẹt lại.

Tôi nhớ khi đó Lucy Sneads thì thầm với Angela Bullock và cười khúc khích, còn Robin South nhìn chằm chằm cảnh lạ lùng ấy. Tôi cũng sẽ làm thế nếu đó không phải tôi. Khi một người nói lắp nói đến bật con ngươi ra, mặt người đó sẽ đỏ lên, cả người run rẩy như một người vật tay gặp đối thủ ngang tầm, còn mồm thì đ…đ…đớp như cá mắc lưới. Phải buồn cười lắm.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x