
Phố – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
ó một gia đình như thế nằm lọt thỏm giữa khu phố đó. Chỉ khác, căn hộ cấp 4 chưa đầy mười sáu mét vuông của họ nằm thụt hơi sâu vào bức tường ẩm mốc trong một khu gia binh bên số chẵn mà người ta thường gọi là khu tập thể quân đội, nên vẫn đóng cửa âm thầm như không hay không biết điều gì đang xảy ra xung quanh. Căn hộ phía ngoài họ, tức là sát mặt tiền hơn cũng âm thầm như thế nhưng lúc này đây, ở đấy đang vang lên tiếng kèn ácmônica quen thuộc và ngắt quãng.
Người chồng có tên là Nam, kỹ sư công binh đóng quân tại bên kia cầu Thăng Long. Vợ là bác sĩ quân y, tên Thảo, khoảng chừng ba mươi tuổi nhưng vẫn còn trẻ lắm, lại đẹp nữa, một thứ đẹp sâu kín, đoan trang của người Hà Nội cổ xưa. Hai vợ chồng bộ đội mới chỉ sinh được mỗi mống con gái lên bảy, dáng dấp cao ráo giống cha, mặt mày thanh thoát giống mẹ và có con mắt nhìn bụi bụi, lỳ lỳ giống cái nhìn của hầu hết những đứa trẻ sinh ra trong phố lính này. Bé mang tên của mẹ nhưng lấy chữ đệm của cha: Niên Thảo.
Chiều nay thứ bảy, một chiều rét ngọt nhưng khô ráo, vừa lóc cóc đạp xe gần hai mươi cây số về đến nhà, chị đã đón anh bằng những thông tin quen thuộc sau một tuần xa cách:
– Tiền điện tháng này lên đến gần bảy mươi ngàn anh ạ!
– Những bảy mươi cơ à? Nhiều nhỉ? – Anh cười hiền – Ờ thì bảy mươi. Còn hơn sống tăm tối như mọi năm. Miễn là…
– Tiền học thêm của con các khoản tiền gần bốn chục ngàn nữa.
– Bốn chục ngàn nữa? – Người chồng trợn mắt nhưng rõ ràng là chẳng có nội dung gì trong cái trợn đó cả – Ờ thì bốn chục. Vị chi tất cả mới có hơn một trăm. Ăn uống, sắm sanh, quà cáp vào đó nữa, cứ tạm cho là hai trăm đi. Hai trăm ngàn! Tổng thu nhập các khoản đồng lương của trung tá anh dồn cho nó là vừa ngoẻn. Ổn thôi! Này! Em còn nhớ cái cậu Lãm người Hà Nội ở đơn vị anh mà đã có lần anh kể cho em nghe không nhỉ?
– Cho em nói nốt – Chị vợ cười héo hắt – Ở anh, không có chuyện gì khác ngoài chuyện đơn vị mỗi bận về nhà nữa hay sao?… Ổn? Anh thì lúc nào cũng ổn! Thế chỉ còn một trăm năm mươi ngàn tổng thu nhập thì cái đồng lương thiếu tá của em, hai vợ chồng ăn đủ chắc?
– Ờ nhỉ? – Mặt anh đuột ra nhưng liền sau đó lại cười ngay – Đủ chứ. Cứ sống như kiểu lính rừng ngày xưa mình sống là đủ. Thôi thì anh quyết định như thế này nhé! – Nam đứng dậy, thân hình cao to phải tới thước tám, chút nữa chạm đầu cái cộp vào thành cửa đang hở hoác ra những mảng gạch pa-panh xốp xộp – Từ ngày mai anh sẽ tình nguyện bỏ bữa sáng. Hồi trước sáng có ăn gì đâu mà vẫn sải chân hành quân như ngựa chiến. Vả lại, ăn vào đạp xe chỉ tổ xóc bụng.
Thứ hai, anh cũng xin bỏ thuốc lá luôn, dù là thứ thuốc cuốn, thuốc rẻ tiền nhất. Thèm quá, nếu em không chê, anh sẽ sắm cái điếu cày, thỉnh thoảng hút một hơi cho say đứ đự, thế là xong, khỏe người, lại tránh được bệnh ung thư. Thứ ba – Giọng anh vẫn đều đều, rành rẽ như đang lên khoa mục trước hàng quân – Nhân đà này, ta cắt béng luôn cái khoản trà đi, nhỉ? Nước trắng uống càng nhuận tràng, ngày xưa mình có trà lá gì đâu mà đầu óc vẫn tỉnh táo đấy thôi. Thứ tư…
– Thôi, mình ơi!…
Chị nghẹn giọng kêu lên rồi vội quay đi, đưa nhanh chiếc khăn mặt lên miệng. Mỗi tiếng nói vô tình kia lại như một lát dao cứa ngọt vào lòng chị. Là người đàn bà trong nhà, chị bỗng cảm thấy mình có tội khi để người đàn ông thân yêu đã có chiều mệt mỏi kia phải lẩn mẩn tính từng cắc từng hào.
– Tất cả dành cho con – Anh nói tiếp, vẫn vô tình – Đừng bắt nó sáng nào cũng phải nhá cơm rang hay cơm nguội, khô chết! Mua xôi cho nó, thứ xôi xéo nó vẫn thích ấy. Rồi đến trường cũng phải có vài trăm uống nước, đỡ tủi với chúng bạn.
Chị lặng nhìn bé Niên Thảo đang nằm thiêm thiếp trong màn, hơi thở đứt quãng, đôi môi đỏ chon chót thi thoảng lại nhai cái gì chóp chép trong mơ. Tội nghiệp mấy hôm nay chuyển trời, cứ đến chiều là đầu nó lại hâm hấp sốt, ăn cơm xong, học quấy quá được mươi phút, bỏ cả chương trình “Bông hoa nhỏ” trên ti vi nhà hàng xóm, đã trèo lên giường nằm luôn. Chị khẽ thở dài. Cùng tuổi này mà sao nước da nó xanh quá! Đã cố lắm một tuần cũng không lo đủ vài ba quả trứng vịt lộn cho con…
– Dạo này chuyển học trường xa, toàn cuốc bộ trông nó rạc rài ra – Chị nói – Cả nhà lại chỉ có độc chiếc xe đạp! Hay là thôi quách cái lớp chuyên toán ấy đi, có giỏi sau này cũng chẳng ích lợi gì, xin cho nó trở về trường gần nhà.
– Bậy nào! – Anh gừ gừ trong cổ – Dù chết đói cũng không thể bỏ cái lớp chuyên ấy. Toàn bộ tương lai của nó ở đấy. Mà bốn, năm cây số có gì là xa? Đi bộ cũng là một thứ rèn thể lực. Anh đây này, nhờ mỗi ngày đạp xe trên ba mươi cây số mà…
– Mà mới có ba mươi tám tuổi, mặt mày đã hốc hác như ông lão sáu mươi chứ gì – Chị nguýt nhẹ – Người đâu mà dễ dãi quá thể? Kỹ sư giỏi, cống hiến nhiều, huân chương, bằng khen chất đầy hộc tủ mà… thế nào cũng xong, làm sao cũng được!
Anh cười khà khà rồi tháo bỏ quần áo dài, để lộ những thớ thịt săn rắn ở vai, ở ngực, bụng, đùi và ngồi vào bàn. Tấm lưng đàn ông vâm vam và mùi thuốc lá khen khét của một tối mùa đông trong căn phòng gió lạnh đang rin rít thổi qua kẽ ngói đã làm cho đôi mắt khắc khoải nơi người vợ thoáng ấm lại…
Trước mắt anh là bản vẽ một công trình phụ hiện đại còn dang dở.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.