Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Hai tuần sau, tôi thấy mình đang đứng ở ga khu Jimbocho.

Sao chuyện lại thành ra thế này nhỉ? Đột ngột, cuộc đời tôi biến chuyển với tốc độ không thể kiểm soát.

Sau cuộc nói chuyện với cậu Satoru tôi đã gọi cho mẹ. “Hoặc về Kyushu hoặc đến chỗ cậu Satoru. Con chọn đi.” Tôi bất đắc dĩ chọn cậu Satoru. Rõ ràng rằng nếu về Kyushu, tôi sẽ bị ép vào một cuộc hôn nhân sắp đặt, không thể trở lại đây nữa. Tốn bao công sức để lên Tokyo mà lại kết thúc như vậy, tôi sẽ thừa nhận mình là một kẻ thất bại hoàn toàn. Tôi không thích thế.

Lâu lắm mới ra ngoài, người tôi hơi lảo đảo. Bằng cách nào đó tôi đã lên tàu tới được đây. Vừa từ dưới ga tàu điện ngầm đi lên, ánh mặt trời nóng rát đã ùa tới tấn công. Khi tôi còn chìm trong giấc ngủ nhiều ngày, trời đã chuyển hẳn sang hè. Vầng dương trên đầu rực rỡ như cậu trai tuổi đôi tám. Lúc nghỉ việc, tôi đã tưởng còn lâu mới tới mùa hè cơ đấy. Cảm thấy đến thời tiết cũng phản bội mình, tôi hơi buồn.

Đó là những cảm nhận đầu tiên khi tôi đặt chân đến Jimbocho. Vì nhà ông ngoại ở bên đường Kunitachi nên hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây.

Tôi đứng trước cột đèn giao thông chỗ ngã tư nhìn quanh một vòng.

Có chút kỳ lạ.

Dọc con phố lớn, theo lời cậu Satoru là đường Yasukuni, một loạt hiệu sách xếp hành cạnh nhau. Nhìn trái nhìn phải đâu đâu cũng là hiệu sách.

Thường trên một con phố, hiệu sách chỉ một là đủ. Vậy mà ở đây chúng chiếm phân nửa số cửa hàng. Cũng có những cửa hiệu lớn, bắt mắt như Sanseido hay Shosen, nhưng dễ thấy ngay được rằng ở đây các hiệu sách cũ nho nhỏ mới thực sự nổi bật. Cách chúng xếp cạnh nhau thành một hàng dài như vậy gây nên chút choáng ngợp. Còn đoạn phố theo hướng ngược lại về mạn Suidoubashi lại là vô số những tòa nhà văn phòng to lớn, càng làm tăng thêm cảm giác kỳ lạ.

Vừa nghĩ tôi vừa băng qua ngã tư tràn ngập nhân viên văn phòng đổ ra vào giờ nghỉ trưa, bước sang con đường của những hiệu sách. Theo đúng lời cậu dặn, đi được một đoạn tôi rẽ vào con ngõ nhỏ mang tên Sakura. Như một điều hiển nhiên, chỗ này cũng toàn những hiệu sách cũ. Thiên đường sách cũ, tôi thầm nghĩ.

Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, tôi đang nghĩ làm thế nào tìm được hiệu sách của cậu thì nhìn thấy một người đàn ông đang hướng về phía tôi vẫy tay rối rít. Người đó đầu tóc bù xù, đeo cặp kính viền đen đậm, vóc người gầy nhỏ như một cậu thiếu niên, mặc sơ mi ca rô ngắn tay và chiếc quần cotton cộc lửng lơ, đôi xăng đan xỏ hờ. Nhìn bộ dạng ấy đương nhiên tôi nhận ra ngay. Là cậu Satoru.

“Ái chà, chẳng phải Takako đây sao.” Cậu vừa nói vừa ngoác miệng cười.

Nhìn gần mới thấy có vẻ cậu già đi nhiều so với ngày xưa. Những nếp nhăn sâu hằn rõ quanh mắt, làn da vốn trắng nõn không khác gì một thiếu nữ mong manh nay nhiều tàn nhang bất ngờ. Nhưng đằng sau cặp kính vẫn là đôi mắt như mắt trẻ con, lấp lánh đến lạ.

“Cậu đứng đây chờ cháu suốt đấy ư?”

“Cậu đoán cháu cũng sắp đến rồi nên chờ. Khu này toàn là hiệu sách đúng chưa, sợ cháu lạc nên cậu đứng chờ Takako đấy. Cậu cứ ngóng nhìn một cô bé mặc đồng phục cơ. Từ bao giờ mà Takako đã lớn đến thế này rồi.”

Hẳn nhiên rồi. Lần cuối cùng gặp cậu là dịp lên Tokyo vào ngày giỗ đầu của ông, hồi tôi học lớp mười. Từ bấy đến nay đã gần mười năm. Thế nhưng cảm giác cậu mang lại vẫn y nguyên như trong ký ức. Dù đã hơn bốn mươi nhưng vẻ tưng tửng ấy không thay đổi chút nào. Có lẽ với người này chẳng có gì xa lạ hơn hai chữ “nghiêm trang”. Khi còn là một thiếu nữ mười mấy tuổi vô cùng ý tứ trong việc giữ khoảng cách với người khác, tôi đã cực kỳ ghét điều này.

Tôi quay mặt đi tránh ánh nhìn chòng chọc của cậu, hướng mắt về phía cửa hiệu.

“Ừm, đây chính là hiệu sách cụ cố đã mở đấy ạ?”

Tôi ngắm nhìn cửa hiệu treo tấm biển “Chuyên văn học cận đại – Hiệu sách Morisaki” với chút cảm khái. Tôi chưa từng gặp cụ cố nhưng cũng thấy, mở được một cửa hiệu truyền đến cậu là đời thứ ba, quả thật đáng nể.

Cửa hiệu này đã được gần ba mươi năm. Nhìn bề ngoài có lẽ nó còn từng trải hơn con số đó. Ấy là một căn nhà gỗ hai tầng, với đám sách chen chúc sau lớp cửa kính.

“À, cửa hiệu đầu tiên mở ra từ thời Taisho*, trên đường Suzuran. Chắc cháu cũng đoán được giờ nó không còn nữa. Vậy nên chỗ này có thể gọi là Hiệu sách Morisaki đời thứ hai được nhỉ?”

Thời Taisho (Đại Chính): từ năm 1912 đến 1926. (Chú thích của người dịch. Từ đây về sau những chú thích nào không ghi rõ là của tác giả thì đều là của người dịch.)

“Thế ạ.”

“Nào, vào đi.”

Cậu giằng lấy một nửa hành lý rồi đưa tôi vào bên trong. Ngay lập tức một mùi mốc meo xộc lên mũi.

“Mùi ẩm mốc,” tôi buột miệng.

“Phải nói là mùi âm ẩm, khoan khoái như không khí buổi sáng sau cơn mưa chứ,” cậu cười, chỉnh lại.

Sách ở khắp mọi nơi trong căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng, rộng gần mười bốn mét vuông. Mọi thứ trong phòng dường như đều nhuốm thứ mùi vương lại từ thời Showa*. Trên dãy giá sách xếp thành hàng ngay ngắn ken chặt những sách bỏ túi, truyện lẻ. Những bộ sách đồ sộ dạng toàn tập được xếp dọc theo chân tường. Đằng sau quầy tính tiền nhỏ cũng chật những sách. Giả sử có động đất mạnh xảy đến thì không nghi ngờ gì tất cả chỗ sách ấy sẽ nhất loạt đổ xuống như tuyết lở, vùi tôi xuống bên dưới mất.

Thời Showa (Chiêu Hòa): từ năm 1926 đến 1989.

“Chỗ này có tất cả bao nhiêu cuốn thế ạ?” Tôi nói trong kinh ngạc.

“Xem nào, khoảng sáu nghìn thì phải.”

“Sáu nghìn!” Tôi không kiềm nổi kêu lên một tiếng.

“Chỗ này nhỏ nên chỉ chứa được vậy thôi.”

“Chuyên văn học cận đại nghĩa là sao ạ?”

“À, nhà ta chủ yếu bán tác phẩm của những nhà văn Nhật Bản thời cận đại. Đây, cháu xem.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x