Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Do tôi tình cờ còn ngồi lại trong lớp học vào lúc đó nên thầy giáo chủ nhiệm đã nhờ tôi hướng dẫn cho một vị khách. Đang trong giai đoạn thi giữa kì học kì hai của lớp 11, bọn tôi không có hoạt động câu lạc bộ gì cả. Kiểu học sinh sống ở ký túc xá một mình như tôi mà lại phải về nhà ngay từ đầu giờ chiều như vậy thì quá chán nên tôi đang định sẽ vào ngồi tự học trong thư viện.

“Xin lỗi nhé, Tomura.”

Thầy giáo nói thêm.

“Thầy bận họp hội đồng. Tầm bốn giờ người ta sẽ đến, em chỉ cần dẫn khách tới phòng thể chất là được.”

“Vâng”, tôi đáp vậy. Bình thường tôi cũng là đứa hay được nhờ vả. Có lẽ tôi là đứa dễ nhờ, hoặc giả không phải dạng biết từ chối chăng. Cũng có thể họ thấy tôi khá rảnh rỗi. Đúng là tôi có đầy thời gian. Tôi còn không nghĩ ra được mình phải làm gì, cũng chẳng muốn làm gì cả. Tôi chỉ cần cứ tốt nghiệp cấp ba thế này, rồi kiếm được một chỗ làm, miễn sao có thể sống được đã là tốt lắm rồi. Tôi đã nghĩ như vậy đấy.

Nói là được nhờ vả nhiều chứ thật ra những việc tôi được nhờ đâu có to tát gì. Chuyện quan trọng đã có những người tầm cỡ lo rồi. Những chuyện nhỏ nhặt khác thì giao ai mà chẳng xong. Vị khách đến trường ngày hôm đó chắc cũng chỉ là vị khách thường thường nào đó thôi.

Nói đến đây, tôi mới nhớ mình cũng chỉ được nhờ dẫn khách tới phòng thể chất thôi chứ không được nói cho biết vị khách sắp đến là người như thế nào.

“Vị khách nào sẽ đến vậy ạ?”

Thầy giáo chủ nhiệm đang định rời khỏi phòng học, quay lại nhìn tôi và nói ” Là người lên dây.”

Tôi không nhớ mình đã nghe qua cụm từ “người lên dây” bao giờ. Người đó đến *sửa điều hòa chăng? Vậy tại sao lại là phòng thể chất nhỉ? Nhưng tôi lại thấy chuyện đó cũng chẳng có gì quan trọng.

Tôi ngồi trong phòng học sau giờ tan trường, giết thời gian tầm một tiếng bằng cách đọc sách giáo khoa môn lịch sử vì ngày hôm sau phải thi. Gần bốn giờ, khi tôi tới phòng giáo vụ thì vị khách kia đã đến rồi. Bác ấy mặc chiếc áo khoác màu nâu, tay sách theo một chiếc cặp lớn, đứng thẳng người đợi bên ngoài ô cửa kính phòng giáo vụ.
*Từ “lên dây”trong tiếng nhật là (chouritsu) tương đối hiếm gặp nên Tomura đã hiểu lầm là (điều hòa).

“Bác đến sửa điều hòa ạ?”

Tôi vừa mở cửa từ bên trong ra vừa hỏi.

“Tôi là Itadori ở cửa hàng nhạc cụ Eto.”

Nhạc cụ? Thế thì có lẽ vị khách lớn tuổi này không phải là người tôi phải đón rồi. Đáng ra tôi nên hỏi thầy chủ nhiệm tên vị khách đến hôm nay là gì.

“Thầy Kubota có báo hôm nay thầy có cuộc họp.Nhưng chỉ cần có cây đàn dương cầm là được rồi.”

Người đàn ông nói vậy. Kubota là tên thầy giáo chủ nhiệm, người đã nhờ tôi hướng dẫn khi khách đến.

“Thầy giáo dặn cháu dẫn bác đến phòng thể chất,”tôi vừa nói vừa lấy ra đôi dép nâu đi trong nhà dành cho khách.

“Đúng rồi. Hôm nay sẽ dành cho cây đàn dương cầm trong phòng thể chất.”

Dành cho cây đàn dương cầm, là ý gì đây? Tôi cũng chẳng muốn nghĩ sâu xa làm gì, bởi cũng chẳng có hứng thú mấy.

“Mời bác đi đường này.”

Tôi vừa bước đi trước dẫn lối,người đó lập tức đi theo ngay. Fdg Trong chiếc cặp của bác có vẻ rất nặng.Tôi định dẫn bác ấy tới chỗ cây đàn rồi sẽ về nhà luôn.

Người đàn ông bước tới trước cây đàn, đặt chiếc cặp vuông xuống sàn rồi cúi đầu chào tôi. Tôi nghĩ cái gật đầu đó có nghĩa đến đây thôi được rồi. Tôi cũng cuối đầu chào lại rồi quay gót. Phòng thể chất vốn ồn ào bởi những hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ hay bóng chuyền nay lặng im như tờ. Ánh nắng cuối chiều hắt vào qua những ô cửa ở tít trên cao.

Khi tôi định đi ra dãy hành lang nối liền với phòng thể chất thì có tiếng đàn dương cầm vang lên phía sau lưng. Tôi quay lại nhìn mới biết đó là tiếng từ cây đàn. Nếu không quay lại có lẽ tôi đã ko thể nghĩ nó là âm thanh phát ra từ một nhạc cụ. Âm thanh đó mang hình thái rõ nét hơn tiếng nhạc cụ rất nhiều, gợi lên một cảm xúc gì đó rất bồi hồi, tôi không thể nó rõ được thứ đó chính xác là gì nhưng cảm thấy nó thật tuyệt vời. Cảm giác mình đã từng qua nghe âm thanh này trước đây.

Người đàn ông chẳng để ý tới việc tôi đang ngoái lại nhìn, tiếp tục gõ gõ lên phím đàn. Không phải bác ấy đang chơi đàn mà chỉ là đang kiểm tra một vài âm nào đó. Tôi đứng ở đấy một lúc rồi quay trở lại chỗ cây đàn dương cầm.

Người đàn ông cũng không mảy may để ý rằng tôi đang quay trở lại. Bác ấy đứng dịch sang ngang một chút so với phím đàn rồi mở nắp cây dương cầm. Nắp đàn trông như một cánh chim. Người đàn ông nâng cái cánh to tướng màu đen đó lên, dùng thanh chống để nó khỏi sập rồi lại gõ lên phím đàn một lần nữa.

Mùi hương của rừng. Lối vào khu rừng khi trời chập choạng tối. Tôi đã định bước vào nhưng lại thôi. Bởi vì khu rừng thật sự nguy hiểm khi tắt ánh hoàng hôn. Hồi nhỏ, tôi vẫn thường được kể cho nghe câu chuyện về những đứa trẻ bị lạc trong rừng mãi không thể trở về nhà. Khi trời sẩm tối, không được đi vào trong rừng. Mới lúc nãy vẫn còn là ban ngày nhưng đêm tối ập xuống nhanh hơn những gì ta tưởng.

Khi tôi quay lại thực tại đã thấy người đàn ông mở chiếc cặp hình vuông đặt dưới sàn nhà. Toàn những dụng cụ tôi chưa từng nhìn thấy. Bác ấy định dùng chúng thế nào với cây đàn dương cầm nhỉ? Bác ấy đang làm gì với cây đàn thế? Tôi nghĩ mình không được phép hỏi. Hỏi đồng nghĩa với gánh trách nhiệm lên mình. Tôi có cảm giác khi mình đặt câu hỏi và có được câu trả lời, tôi sẽ buộc phải đáp trả lại bác ấy điều gì đó.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x