
Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Ngay sáng hôm sau, cha tôi đã được phẫu thuật. Bác sĩ mà Giang Thần giới thiệu là bác sĩ nữ, họ Tô, đẹp kiểu tri thức, đứng bên cạnh Giang Thần, quả đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Thoạt đầu, mẹ tôi không mấy tin tưởng bác sĩ Tô. Bà cảm thấy gái đẹp thông thường đều vô dụng. Vì chấp niệm này của bà mà từng có một thời gian dài tôi tưởng trong lòng mẹ, hẳn tôi là một người đẹp.
Bác sĩ Tô kể rằng, cô từng tay không đánh một tên lưu manh trật khớp bả vai, sau đó lại tay không nắn khớp cho hắn. Chúng tôi đều tỏ ra vô cùng tín nhiệm y thuật của cô ta.
Giang Thần ở cửa phòng phẫu thuật cùng chúng tôi, mẹ túm chặt lấy tay tôi, tôi vỗ mu bàn tay bà an ủi.
Ngồi được mười phút, mẹ tôi quên béng cả nỗi bất an, bà đảo mắt qua lại giữa tôi và Giang Thần, sau đó nở nụ cười hiền từ, “Cháu xem, ngày trước khi cháu và Tiểu Hy yêu nhau, chúng ta còn chưa kịp ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng, ngược lại bây giờ…” Bà khựng lại, buông tiếng thở dài thườn thượt, “Đúng là tạo hóa trêu người mà.”
Về cơ bản, tôi đang ở trạng thái vừa cứng ngắc vừa muốn đào cái lỗ để chui xuống.
Giang Thần cười, “Ngày xưa cháu không hiểu chuyện, không biết trân trọng Tiểu Hy.”
Tôi không nén nổi, trộm liếc Giang Thần, lời nói khách sáo hay thật.
Mẹ tôi cười ha hả, “Nào có, là Tiểu Hy nhà chúng tôi phúc mỏng.”
Thời gian vùn vụt trôi qua trong tiếng trò chuyện giả dối của họ, có lẽ vì không phải là ca phẫu thuật gì phức tạp, hoặc là vì y thuật cao siêu của bác sĩ Tô, tóm lại là đèn phòng phẫu thuật đã tắt, bác sĩ Tô đeo khẩu trang bước ra ngoài.
Mẹ lại chộp lấy cánh tay tôi, móng tay của bà đâm vào tới độ tôi chỉ muốn cất lời thăm hỏi bà ngoại mình.
Bác sĩ Tô chậm rãi kéo khẩu trang xuống, khóe miệng cong cong, “Ca phẫu thuật thành công.”
Mẹ tôi buông tay tôi ra, bổ nhào về phía trước, dáng vẻ như thể muốn ôm hôn bác sĩ Tô thắm thiết. May mà bà chỉ kéo lấy tay bác sĩ Tô, vỗ bôm bốp, “Cảm ơn cháu nhiều, cảm ơn cháu nhiều.”
Tôi đắm chìm trong cảnh tượng ấy, lòng trào dâng niềm xúc động khôn tả. Giang Thần ở bên cạnh khẽ huých khuỷu tay vào tôi, nhỏ giọng: “Nếu em còn không kéo mẹ em ra thì tay của bác sĩ Tô bị phế là cái chắc.”
Tôi đưa mắt nhìn, quả nhiên là mu bàn tay của bác sĩ Tô đã đỏ ửng. Dạo gần đây mỗi ngày mẹ tôi đều học vỗ huyệt giải độc theo Đông y trên tivi, cũng đạt thành tựu không tồi. Một ngày nọ, bà định đập củ tỏi để nấu nhưng không tìm thấy dao đâu, thế là bà đã dùng tay không đập nát củ tỏi trên thớt gỗ.
Tôi cuống cuồng đi kéo mẹ tôi, “Mẹ, mẹ mau đi thăm cha con đi.”
Mẹ tôi gạt tay tôi ra, nạt tôi một câu: “Cha cô được gây tê vẫn chưa tỉnh, có gì đáng xem, mẹ phải cảm ơn bác sĩ Tô cho đàng hoàng đã.”
Bác sĩ Tô lùi lại hai bước, vội vàng xua tay, “Cô à, cô đừng khách sáo, đây là điều cháu nên làm, đợi lát nữa cháu còn ca phẫu thuật, cháu đi trước đây ạ.”
Chậc, áo trắng nhân dân gặp khó trốn liền cơ đấy.
Mẹ tôi thất vọng nhìn về phía Giang Thần, “Giang Thần à, lần này may mà có cháu…”
Giang Thần để hai tay ra sau lưng, cúi người ghé vào tai tôi thầm thì: “Cứu tôi.”
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến tôi không kìm được mà rụt vai lại, đè nén ý muốn cắn lưỡi tự tử đang cuộn trào trong lòng, đẩy mẹ tôi ra, “Mẹ mau đi thăm cha đi mà, Giang Thần lát nữa còn phải khám bệnh cho người ta nữa.”
Đúng lúc y tá đẩy giường bệnh của cha tôi ra ngoài, mẹ tôi bèn đi theo ông.
Chỉ còn lại tôi và Giang Thần, tôi nuốt nước miếng, ngẩng đầu cười, “Lần này cảm ơn anh.”
Anh gật đầu, “Không có gì, tôi đi trước đây.”
Tôi buột miệng, “Hở?”
Anh cười, “Tôi có lịch khám bệnh.”
Mắt nhìn Giang Thần đi xa, tôi xoa xoa tai, cười ngốc.
Hồi năm nhất đại học, Giang Thần thi đỗ vào Học viện Y Đại học X, còn tôi thi khối Nghệ thuật, miễn cưỡng thi đỗ vào Học viện Nghệ thuật Đại học X. Trong buổi tiếp đón tân sinh viên của Học viện Y, tôi lấy thân phận là người yêu đơn phương nhiều năm mặt dày xin anh dẫn đi, chủ yếu là bởi vì tôi nghe nói trong buổi tiếp đón tân sinh viên có thể ăn uống thả ga, các anh chị khóa trên chủ chi. Tôi vô cùng hài lòng về cách làm này. Sau đó, khi đến lượt tôi làm đàn chị, cứ đến buổi tiếp đón tân sinh viên là cơn đau bụng gõ cửa, không sao tham gia được.
Ngày hôm ấy người đông như kiến cỏ, các anh chị khóa trên đặt tám bàn ăn trong quán ăn nhỏ ở cửa Bắc trường học. Khi tôi và Giang Thần đến đã không còn bao nhiêu chỗ ngồi nên chúng tôi bị phân tới hai chiếc bàn riêng biệt. Tôi nhìn anh từ xa, cảm thấy thật tuyệt, có ăn nhiều cũng không ai quản tôi nữa.
Sau khi cơm no rượu say, các anh chị khóa trên dẫn các em khóa dưới tới sân thể dục chơi trò chơi. Có một trò không biết là xuất xứ ở nơi khỉ gió nào mà lại trở nên phổ biến trên toàn quốc, tên là “nói thật hay mạo hiểm”.
Chai rượu kia xoay mãi, xoay mãi rồi dừng ở trước mặt một cô gái. Xét thấy những bạn học chọn mạo hiểm trước đó bị bắt phải kéo người đi đường lại nói “Bạn xem, đây là lá gan trái của tôi, đây là túi mật, đây là lá phổi phải, đây là quả thận, ở đây có một đường ống dẫn tiểu thẳng”… nên cô gái đã lựa chọn nói thật.
Một anh khóa trên như sói xám hướng dẫn từng bước một: “Em gái, em có bạn trai chưa? Hoặc là có người mình thích chưa? Là ai?”
Tôi nghĩ bụng, câu hỏi này sao mà tử tế quá, cảm động lòng người quá, tốt xấu gì cũng nên hỏi những câu đại loại như quần chip của bạn có màu gì mới phải.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.