Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Tôi không được nhìn thấy Hà Nội mưa, nhưng tôi chắc Hà Nội không thể có cái mưa Sài Gòn. Hà Nội nhìn thấy lại qua những tấm ảnh, Hà Nội trong văn chương, Hà Nội nghe kể lại, đều có một vẻ gì ẻo lả. Mưa trên cái ẻo lả đó, chắc hẳn phải là thứ mưa buồn bã.

Mưa Sài Gòn mạnh khỏe hơn.

Cây cối ướt sũng, đường phố dù có chỗ nước chưa thoát hết chảy xối trong các ống cống, nhưng Sài Gòn giống như một người đàn ông có sức lực, mưa không đủ làm cho phải ngừng hoạt động. Nhà cửa nhìn thấy không có vẻ lạnh lẽo. Những từng nhà cao ngất, xe cộ qua lại, hàng quán đông đúc, phố xá san sát tựa những bắp thịt trên bộ ngực nở nang, trên cánh tay rắn chắc.

Sài Gòn như vậy có lẽ nhờ thời tiết của Sài Gòn.

Dù mưa mù trời, nhưng không khí vẫn đủ ấm, mặt trời chỉ tạm khuất đi, trong chốc lát sẽ mọc trở lại.

Hà Nội đàn bà vì Hà Nội lạnh.

Sài Gòn đàn ông vì Sài Gòn nóng.

Ôi giá cái nửa đàn bà đa tình, quyến rũ đó, kết hợp được với cái nửa đàn ông lực lưỡng này, đất nước sẽ sung sướng biết bao?

Tôi tần tiện bấy lâu, hôm nay, tôi cũng muốn tiêu phí một chút.

Tôi gọi một chiếc taxi.

Người tài xế hỏi:

– Cô đi đâu?

Tôi bảo với bác ta:

– Bác cho tôi vào Chợ Lớn.

Tôi ở Sài Gòn gần hai chục năm nay mà gần như chưa biết Chợ Lớn. Tôi có việc gì để vào đó? Nhưng hôm nay tôi muốn nhìn thấy rõ nó, nhìn rõ cái thế giới Tầu trên nước ta này.

Sài Gòn mưa lụt như thế, nhưng nửa quãng đường vào Chợ Lớn vẫn hoàn toàn khô ráo.

Hà Nội có phố nào đẹp như thế này chăng?

Mọi cửa hàng đều sáng choang, hàng hóa chật ních.

Chín phần mười người qua lại trên các hè phố đều là Tầu. Họ buôn bán, sống, có vẻ thoải mái hơn người Việt Nam. Làm một người ngoại quốc trên đất nước này, lúc này, có lẽ sướng thật. Chiến tranh đã có người lo, họ chỉ việc buôn bán, lấy lời, đóng thuế.

Người tài xế nhìn tôi trong tấm gương, chừng bác ta chờ xem tôi sẽ bảo đi tới chỗ nào.
Tôi nói:

– Bác cứ chạy loanh quanh qua vài phố rồi cho tôi trở lại chỗ Tòa Đô Chánh.

Bác ta có vẻ không hiểu tôi muốn nói gì, nhưng cái đồng hồ tính tiền của bác ta nó hiểu ngay. Bác cứ việc nghe theo nó.

Tôi mở rộng tấm kính cửa xe ngó ra ngoài.

Không còn một dấu vết chiến tranh nào ở đây cả, mặc dầu hồi Tết Mậu Thân nhiều chỗ đã tan nát.

Tôi đi qua nhiều phố và không thấy một sự quyến luyến nào. Tôi có cảm tưởng kỳ quặc như cái chốn này đã thuộc hẳn về những người Trung Hoa.

Các bảng tên cửa hàng, rạp chiếu bóng, quảng cáo hầu hết đều được viết bằng chữ Tầu. Tầu đặc, còn gì nữa?

Mỏi mắt, tôi quay vào trong xe, lại bắt gặp cái nhìn của người tài xế. Có lẽ bác ta vẫn chưa hết thắc mắc, tôi có điên chăng?

Tôi nói cho bác hay dù chẳng thấy cần thiết:

– Tôi đi bắt ghen, bác cứ cho xe chạy, hễ thấy tôi sẽ kêu bác ngừng lại.

Lời giải thích này quả thật đủ làm cho tan biến sự thắc mắc vớ vẩn của bác ta. Tôi có cảm tưởng chiếc xe từ lúc đó chạy êm hơn.

Càng đi tôi càng thấy như bị lạc lõng giữa các khu phố.

Tôi bảo với người tài xế:

– Thôi được rồi. Bây giờ bác cho tôi trở lại Tòa Đô Chánh.

Người tài xế không nói gì, lẳng lặng làm theo lời tôi.

Tôi muốn xuống đi bộ loanh quanh mấy khu phố chính một lát. Tôi đã muốn tiêu phí một số tiền và cuốc xe đúng là là khoản tiền phí phạm đó.

Tôi vào hành lang Eden.

Tôi dừng lại trước một cửa hàng bách hóa.

Bên trong tủ kính người ta có bầy mấy chiếc cà-vạt trong đó có một chiếc thật đẹp. Tôi nẩy ra ý muốn mua chiếc cà-vạt này cho anh tôi.

Tôi bảo nhà hàng gói kiểu quà tặng, gửi lại mẹ tôi để trao cho anh tôi kỳ sinh nhật của anh sắp tới, chắc tôi sẽ không còn ở nhà nữa.

Tôi cũng mua cho mẹ tôi một đôi giầy nhung, và mua cho thầy tôi một ống vố.

Trời vẫn loáng thoáng mưa, rồi đột nhiên trở nên nặng hạt.

Trong bản tin thời tiết chính tôi đã đọc chiều qua trên đài phát thanh, Nha khí tượng đã báo trước trận mưa này nhưng tôi đã quên mất.

– Cô Phụng.

Người đứng ngay bên cạnh gọi tôi là người bạn cùng sở.

Anh cũng mặc áo mưa và cầm dù nên tôi không để ý.

– Ủa, anh Sơn. Anh đi đâu đây?

– Đi chơi. Chủ nhật mà.

– Mưa quá.

– Mưa mà có ai chịu ở nhà đâu?

– Tôi đi mua vài thứ cần dùng.

– Bao giờ cô đi nhỉ?

– Sắp.

– Khi nào sẽ trở lại?

– Ngắn thì bốn năm. Dài thì có thể hơn.

– Vậy có thể tôi sẽ không gặp lại cô nữa.

– Không đâu.

– Thật chứ?

– Thật.

Tuy nói vậy Phụng không tin ở lời mình lắm. Ai có thể biết trước việc gì có thể xẩy ra với mình trong khoảng thời gian dài đằng đẵng và lại ở một nơi xa xôi như thế?

Sơn hỏi:

– Cô có cần phải đi đâu nữa không?

– Không. Có vài thứ cần tôi đã mua đủ rồi.

– Chúng ta tìm một cái quán nào ngồi chơi, đợi ngớt mưa chăng?

Phụng nói:

– Phải đấy. Tôi cũng mỏi chân rồi.

Ngồi trong quán nhìn qua tấm kính dầy ra ngoài trời mưa, thành phố có một vẻ đẹp khác hẳn.

Phụng nói:

– Ngồi đây, mai mốt đi khỏi tha hồ nhớ.

Sơn nhìn nàng bảo:

– Cô có cái gì đáng tiếc để lại đây không?

– Rất tiếc là tôi không có gì- đáng tiếc cả.

– Cô có biết gì nhiều về cái xứ cô sắp đến không?

– Ngoài một vài bài thơ, vài cuốn tiểu thuyết, vài cuốn phim đã coi, tôi không biết gì hơn thế.

– Sách nào nhỉ?

– Một trong những cuốn sách đó chính anh đã cho tôi mượn. Anh đã viết bài điểm cuốn sách đó cho đài và tôi là người đọc.

– Tôi nhớ ra rồi.

– Tôi nghĩ và vẫn còn thấy sợ cái cảnh đứa bé chui vào cái hộc tủ mỗi đêm nhìn mẹ nó khỏa thân trong phòng, đôi khi với cả người đàn ông của bà ta nữa.

– Cô sợ cái gì?

– Tôi không biết rõ. Nhưng hình như là cái đời sống phơi bầy trước mắt đứa trẻ.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x