
Em Chưa Từng Quên Anh – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
“Chuyện gì xảy ra với cậu thế?” Chiều nay, Rosemary đã hỏi tôi như vậy. Lúc bấy giờ, chúng tôi đang trên đường đến tiệm McDonald sau trận đá bóng của cô nàng và buổi hùng biện của tôi. Do chỉ mới biết lái xe nên trong lúc nói chuyện, Rosemary không dám quay đầu lại nhìn tôi. Túm tóc đuôi ngựa thường đong đưa sau lưng, giờ bị ép lún vào phần lưng ghế bằng da êm ái.
Chiếc xe này đã từng là của mẹ Rosemary và đếntận bây giờ, dòng chữ MOMS LIMO vẫn nằm chễm chệ trên biển số xe. Chúng tôi dừng lại khi đèn đỏ, một gã ngồi trong chiếc xe hơi màu đen đỗ bên trái xe chúng tôi đẩy cửa sổ xe xuống và hét, “Này, cô em còn ngon lành lắm. Mẹ khỉ gì?”
Rosemary chẳng buồn xoay sang đốp lại. Nó lầm bầm, “Đồ ngu!”
Phải biết rằng Rosemary có vẻ ngoài đủ hút hồn bất kì ai. Làn da bánh mật ngọt ngào chết người. Mỗi bước đi của con bé đều toát lên vẻ kiêu sa và uyển chuyển hệt miêu nữ. Đồng thời, trông nó còn trưởng thành hơn đám bạn cùng lứa chúng tôi. Vào mùa hè năm ngoái, lúc Rosemary phụ giúp bố mình làm lại hệ thống lưu trữ tại phòng khám nha khoa của ông, chẳng ai tin được con bé còn đang là học sinh Trung học.
Cuộc đời Rosemary luôn tuân theo một chu kỳ nhất định. Nó sẽ hỏi, “Cậu có nghĩ thằng cha đang làm việc ở cửa hàng bán nữ trang kia/gã đã nói chuyện với mình trong lúc chúng ta chờ mẹ cậu đến đón sau buổi xem phim/ tay thuyết giảng ở trường mình về đề tài không nên sử dụng thuốc phiện – thích mình không?” Hoặc “Hắn ta sẽ gọi cho mình chứ?”
Không thì sẽ là “Hắn ta có khóc nếu mình đòi chia tay không?” Câu trả lời luôn sẽ là CÓ. Tôi cá là ở trường, thậm chí dù con bé có đối xử quá đáng với đám con trai, nó vẫn luôn được ai đấy mời đi dự tiệc tùng. Vì vậy, chỉ cần chúng tôi muốn đi, không gì là không thể.
Nhưng chúng tôi hầu như không bao giờ làm thế. Thay vào đó, chúng tôi sẽ học bài. Tôi ép Rosemary xem phim Doctor Who và cứ khoảng năm phút trước giờ chiếu phim Melrose Place, thế nào nó cũng sẽ gọi để nhắc tôi xem. Chúng tôi cùng đi mua sắm và thử những bộ cánh công sở hay váy dạ hội rực rỡ mà hai đứa sẽ chẳng bao giờ mua.
Chúng tôi “nấu cháo” điện thoại hàng giờ về chuyện hẹn hò, yêu đương. Tôi túc trực trong các cuộc đấu tennis của Rosemary. Còn con bé thì đi cổ vũ cho các cuộc thi hùng biện tôi tham gia. Khi chúng tôi cùng nhau đi tiệc tùng, cả hai thường sẽ vờ bị say như những người khác. Sau đó, chúng tôi tám đến quên trời đất. Về tương lai. Về nơi chúng tôi sẽ đến sau khi tốt nghiệp Trung học.
Rosemary đang dừng lại ở đoạn kể về bạn trai mới của con bé, Jason, một sinh viên Đại học tuyển thủ môn lướt ván nó gặp trong kỳ nghỉ cùng gia đình ở Aruba. Bức chân dung nó vẽ ra cho tôi về anh ta – mái tóc sẫm màu được tỉa tót gọn gàng, sạch sẽ và quầng thâm dưới mắt – khiến tôi tự hỏi không biết anh ta có đang lo lắng hay bị áp lực về điều gì không. Anh ta đã viết cho Rosemary hai bức thư và muốn đến thăm nó vào cuối tuần. Bố mẹ anh ta còn tậu thêm được ngôi nhà thứ hai nằm trên bờ hồ cách chúng tôi không xa lắm.
Tôi đoán là tâm trí tôi vẫn còn đang lơ lửng đâu đó dẫu Rosemary đã dừng lại tự bao giờ. Tuy nó luôn trông có vẻ tự chủ đến mức khó bị ai hoặc điều gì chọc giận nhưng tôi cũng thừa hiểu rằng một khi nó đã cất tiếng hỏi, nghĩa là tôi buộc phải trả lời. Rosemary đã từng giao du với đám con gái siêu nổi tiếng – con gái nhà Torrrances, Melissa Clarks và Kathy Kleins – nhưng nó giờ không còn chơi với chúng nữa.
Nó bảo giao du với lũ người dối trá, thích được ca tụng, thay bạn như thay áo ấy chỉ tổ làm phí thời gian (Tôi đã bao giờ nói rằng tôi yêu cách nói chuyện của Rosemary chưa nhỉ?). Có một lần, nó nói với tôi rằng, điều khiến chúng tôi trở thành bạn, đó là luôn thẳng thắn với nhau. Nghĩ sao, nói vậy. Không bí mật. Không lảng tránh.
Tôi thú thật, “Lucas Dunready.” Chỉ nhắc đến tên anh thôi, người tôi đã run lên bần bật. “Anh ấy học chung lớp Vật lý với mình..”
“Lucas Dunready?” Trên đời này, chắc chỉ có mình Rosemary mới có khả năng khiến tôi câm nín không biết nói gì lúc nghe con bé thốt tên Lucas.
Rosemary luôn ví đám con trai cấp ba như một lũ trẻ ranh vắt mũi chưa sạch bằng cách chỉ ra những trò đùa nham nhở họ chọc nhau trong căng tin trường, khi mồm vẫn đang tọng đầy thức ăn, mùi hôi rình, mặt ngờ nghệch mỗi lần nhìn thấy nó.
“Anh ta cứ nhìn chằm chằm mình ấy! Anh ta chào mình lúc đang xếp hàng ăn trưa. Mình không biết nữa…”
“Nên cậu nghĩ hắn phải lòng cậu à?” Rosemary hỏi.
“Nhỡ đâu anh ta chỉ thân thiện hỏi xã giao thôi thì sao?”
“Dựa trên những gì mình biết về Lucas thì hắn là loại người… nói sao nhỉ?”, Rosemary tỏ vẻ ngập ngừng mỗi khi muốn biểu đạt ý một cách lịch sự.
“Thôi nào, cậu cứ nói đi mà!”
“Hắn sống ở khu Valley đúng không?” Jefferson Valley là một con hẻm dính liền với thị trấn của chúng tôi. Dù học chung một trường, nhưng lũ trẻ xuất thân từ đó lại chẳng giống bọn tôi tẹo nào cả. Chúng nhét ảnh động cơ xe hơi của mình vào cuốn kỷ yếu. Đổi kiểu tóc liên tục. Nếu không phải tại bọn nó, tỉ lệ đậu vào Đại học của trường chúng tôi hẳn cao hơn rồi.
“Cậu nghĩ anh ta là đồ lưu manh à?”
Lúc lắc ngón trỏ, Rosemary phản bác, “Nè nè, cái này là cậu nói chứ không phải mình đâu nhé!”
“Anh ta chơi khúc côn cầu đấy!”
“Cậu có thích hắn không?”
Tôi khựng lại một giây. “Không!” Vì sự thật là, lúc bấy giờ tôi chắc chắn không thích Lucas. Tôi chỉ ước mình có thể hiểu lý do vì sao anh hành xử kì quặc như vậy.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.