
Bóng Tối Và Xương Trắng – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Ngày mới trôi qua trong chóng vánh: ăn sáng, đi đến Lều cung cấp tư liệu để gói ghém giấy và mực dự trữ, và sau đó là hỗn loạn nơi bến cảng. Tôi cùng những người vẽ bản đồ khác đứng chờ đến lượt leo lên một tàu lướt cát cỡ nhỏ. Sau lưng chúng tôi, Kribsirk đang trở mình thức dậy và bắt đầu nhịp sống bận rộn mọi ngày. Đón chờ cả đoàn phía trước là bóng đêm mơ hồ lạ lẫm của Vực Tối.
Những con thú rất dễ hoảng sợ và bất kham khi vượt qua Hư Hải, nên chúng tôi quyết định dùng tàu đi trên cạn làm phương tiện di chuyển, đó vốn là những chiếc xe trượt đáy nông gắn những cánh buồm khổng lồ khiến chúng có thể lướt đi êm ru trên dải cát xám màu chết chóc. Tàu nặng trĩu những thóc gạo, cây gỗ và sợi bông, nhưng khi trở về chất đầy trên đó sẽ là đường ăn, súng ống và mọi loại hàng chế biến khác đổ vào qua hải cảng Tây Ravka. Tôi nhìn ra phía boong tàu, không thấy gì hơn ngoài cánh buồm giương cao và dãy lan can ọp ẹp, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là chuyện mình không thể tìm được chỗ trốn an toàn nào nơi đây.
Đứng ở cột buồm chính của mỗi con tàu là hai Grisha thuộc cấp Tiết Độ Sư trong bộ kefta màu xanh thẫm, hộ vệ hai bên là những binh sĩ được trang bị vũ khí hạng nặng. Họa tiết thêu màu bạc ở cổ tay và viền áo khoác cho biết họ là Tiết Khí Sư, những Grisha với khả năng điều khiển áp suất không khí để căng buồm bằng sức gió và đưa chúng tôi vượt ngàn dặm xa qua vùng Vực hiểm trở.
Những binh sĩ được trang bị súng trường xếp thành hàng dọc lan can dưới sự giám sát của một viên sĩ quan dữ tợn. Đứng giữa họ là những Tiết Độ Sư khác, nhìn vào viền thêu đỏ trên tấm áo choàng xanh mới biết họ là những Tiết Hỏa Sư.
Nhận được dấu hiệu của thuyền trưởng, Trưởng đoàn Họa Sĩ liền giục tôi, Alexei và những trợ lý còn lại lên tàu cùng các hành khách khác. Sau đó ông bước đến đứng bên cạnh những Tiết Khí Sư nơi cột buồm chính, giúp họ tìm đường vượt qua bóng tối. Ông cầm một chiếc la bàn trong tay, nhưng khi chúng tôi vào Vực Tối thì nó cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Trong lúc đang chen chúc trên sàn tàu, tôi nhìn thấy Mal cùng với những người dò đường khác đứng ở phía đối diện. Bọn họ cũng được trang bị súng ống trên tay. Phía sau là một hàng cung thủ với bao đựng đầy cung tên được bọc nhọn đầu bằng thép rèn từ các Grisha. Tôi đưa tay vuốt nhẹ cán con dao quân đội giắt trong thắt lưng. Tiếc thay nó chẳng đem lại chút tự tin nào cả.
Tiếng thét của người quản lý bến cảng vang lên, và một nhóm đàn ông lực lưỡng bắt đầu đẩy mạnh những con tàu về phía dải cát vô sắc đánh dấu rìa xa nhất của vùng Vực. Họ mau chóng lùi lại phía sau ngay khi xong việc, như sợ bãi cát nhợt nhạt chết chóc dưới chân sẽ đốt cháy chân mình.
Đã đến lượt chúng tôi, và con tàu lao về phía trước với một cú giật mạnh tạo nên những tiếng kẽo kẹt trên mặt đất cùng với đà kéo của nhân công. Tôi bám lấy lan can để giữ thăng bằng, tim đập loạn xạ. Những Tiết Khí Sư giơ tay lên và cột buồm bên dưới căng ra cùng tiếng vút xé gió, đoàn tàu của chúng tôi tiến tới vùng Vực.
Ban đầu tôi có cảm giác như vừa trôi vào một đám khói dày đặc, nhưng không hề có sức nóng hay mùi khét gì cả. Thanh âm như dịu lại và thế giới chợt ngừng quay. Tôi dõi theo những con tàu trước mắt dần khuất bóng sau màn đêm, lần lượt từng chiếc một. Tôi nhận ra mình đã không còn nhìn thấy mũi tàu hay cánh tay của mình trên lan can nữa. Tôi ngoái đầu về phía sau. Thế giới sự sống đã hoàn toàn tan biến.
Tôi tưởng như mình đang đứng ở nơi tận cùng thế giới. Siết chặt lấy tay vịn lan can và cảm nhận mặt gỗ thô ráp áp sát tay mình, tôi chợt thấy biết ơn vì sự kiên cố của nó. Tôi tập trung vào đó và cảm giác mấy ngón chân ngọ nguậy trong giày, bám chặt vào boong tàu. Nghe rõ nhịp thở của Alexei từ phía bên trái tôi.
Tôi cố nghĩ đến những binh sĩ cầm súng trường và những Tiết Hỏa Sư mặc áo choàng xanh. Chúng tôi hy vọng có thể vượt qua Vực một cách an toàn và êm thấm trong chuyến hành trình lần này; không một phát súng bắn ra hay đạn lửa được triệu hồi.
Tôi không biết mọi người đã ở trong trạng thái đó bao lâu, đoàn tàu vẫn tiếp tục lướt về phía trước, âm thanh duy nhất nghe được là tiếng cát khẽ sượt qua thân tàu. Thời gian ngỡ như vài phút ngắn ngủi, nhưng cũng có thể là hàng giờ đã trôi qua. Chúng ta sẽ không sao hết, tôi nhủ thầm. Chúng ta sẽ không sao hết. Rồi tôi nhận ra tay của Alexei đang dò dẫm tìm đến tôi. Và cậu ta siết chặt cổ tay tôi.
“Nghe kìa!” cậu ta thì thầm, giọng khàn đục vì khiếp sợ. Trong thoáng chốc tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là nhịp thở hổn hển của cậu ta và tiếng rít đều đều của con tàu. Rồi thì, đâu đó trong bóng đêm, một âm thanh khác vang lên, khẽ khàng mà tàn nhẫn, những tiếng đập cánh nhịp nhàng.
Tôi dùng một tay siết chặt lấy cánh tay của Alexei và nắm lấy cán dao giắt trong người bằng tay còn lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực, tôi cố căng mắt để thấy được gì đó, bất cứ thứ gì nơi bóng đêm bao phủ. Tôi nghe tiếng súng đã lên đạn và tiếng kéo căng dây cung ở xung quanh.
Người nào đó khẽ nói, “Chuẩn bị đi.” Chúng tôi chờ đợi, lắng nghe tiếng vỗ cánh ngày càng lớn hơn khi chúng tiến lại gần, như hồi trống xung trận của một binh đoàn. Tôi tưởng chừng có một luồng gió cắt qua gò má khi vòng lượn của những cặp cánh ngày càng gần hơn, gần hơn.
“Phóng lửa!” Mệnh lệnh được ban ra, theo sau là tiếng đá lửa đánh vào nhau và tiếng vút nổ của những ngọn lửa Grisha phóng ra từ đoàn tàu xé toạc cả không gian.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.