
Nam Tước Phôn Gôn-rinh – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
VỊ KHÁCH BẤT NGỜ
Hồi chuông kéo dài.
Vào lúc khác thì tên trưởng phòng I-X1, đại tá Béc-gôn, chắc đã nhảy phắt dậy khỏi đi-văng và vồ lấy chiếc máy nói. Nhưng lần này lão vẫn nằm yên, thậm chí chẳng thèm nhúc nhích, hai mắt vẫn nhắm nghiền khiến người khác có thể tưởng nhầm là lão đang ngủ.
Gã sĩ quan bí thư của lão là đại úy Cốc-ken-mu-le gõ cửa đã năm lần bảy lượt, đến nỗi phải khẽ hé cánh cửa ra nhìn, không đợi cấp trên cho phép nữa. Nhưng thoáng thấy lão đại tá nằm nhắm mắt trên đi-văng, gã vội vàng khép nhẹ cánh cửa lại để khỏi phá rối giấc ngủ vàng ngọc của cấp trên.
Tên đại úy biết rằng đêm qua thủ trưởng của gã không ngủ. Mãi gần sáng, sau hồi chuông điện thoại của đích thân Him- le2, lão mới được nghỉ ngơi một lát.
Gã sĩ quan bí thư không có mặt trong suốt thòi gian Béc-gôn nói chuyện qua máy. Vừa nhác thấy cái dáng bộ ngay thuồn thuỗn của lão đại tá và nghe lời xưng hô cung kính của lão với người kia, gã đại úy liền rón rén lui ra, không dám đóng mạnh cửa. Cứ theo những mẩu đối thoại lọt sang phòng bên, nơi kê bàn làm việc của gã đại úy, cũng đủ rõ ràng câu chuyện với Him-le là một tin mừng đột ngột đối với lão đại tá.
Phải, sau cuộc nói chuyện như vậy, Béc-gôn có thể cho phép mình ngả lưng trong nửa giờ để loay hoay với những ý nghĩ thầm kín trong lòng. Những hoạt động của lão ở miền Bạch Nga rừng núi và đặc biệt nguy hiểm cho quân đội của quốc trưởng đã được Bộ Tổng tư lệnh đánh giá rất cao, và Him-le đã nói xa xôi bóng gió nhưng không mập mờ chút nào rằng, trên ấy, đang chuẩn bị cho lão một địa bàn hoạt động rộng lớn hơn nhiều.
Cho nên lão có đủ cớ vi phạm vào thời gian biểu thường ngày để mà mơ mộng chốc lát.
Thực ra, Béc-gôn đâu phải là kẻ hay mơ mộng. Là sĩ quan chuyên nghiệp của cơ quan gián điệp Đức, cái cơ quan mà lão đã “bán chẵn” cả cuộc đời vào đó, Béc-gôn chỉ có một nguyện vọng độc nhất: nhảy thật nhanh trên bậc thang địa vị và nhờ đó mà “hốt bạc” nhiều thêm cho cái gia đình nhỏ bé của lão. Nhưng câu chuyện hôm nay đã khêu gợi trí tưởng tượng của lão đại tá, Chao ôi! Lão đang hy vọng có thể rời bỏ cái xứ sở thiếu niềm nở này.
Tuy vậy bất cứ trong hoàn cảnh nào, Béc-gôn cũng không dám đệ đơn xin thuyên chuyển sang nơi khác. Việc đó có thể phá đổ sự nghiệp của lão, tác hại đến thanh danh sĩ quan, nhất là một sĩ quan luôn luôn tận tâm hoàn thành mọi mệnh lệnh của cấp trên. Nhưng bây giờ khi chính Him-le…
Một hồi chuông điện thoại ngắt quãng giấc mộng vàng êm đềm ấy.
“Ai mà mối bảnh mắt ra đã gọi?” – Béc-gôn tự hỏi trong óc, và ngay lúc đó lão nghe tiếng gõ cửa khe khẽ nhưng kiên quyết.
– Cứ vào! – Lão đại tá không mở mắt, nói buông sõng.
– Phòng tham mưu sư đoàn 12 gọi hai lần rồi đấy ạ – Cốc- ken-mu-le nói nhỏ.
– Cái gì thế, hử? – Béc-gôn lim dim mắt liếc nhìn gã sĩ quan bí thư đang đứng nghiêm, và không thể không nhận thấy rằng suốt một đêm mất ngủ hầu như chả ảnh hưởng gì đến gã cả: mái tóc lơ thơ vẫn chải mượt như thường, má, cằm cạo nhẵn và đôi mắt ốc nhồi trắng dã không hề lộ vẻ mệt mỏi.
– Thưa Đại tá, tối qua một sĩ quan Nga chạy sang hàng ta ở khu vực sư đoàn 12. Ở ban tham mưu sư đoàn y không chịu cung khai gì hết và nằng nặc đòi đưa đến trực tiếp gặp ngài.
– Gặp tôi?
– Vâng! Không những y chỉ nói đúng chức vụ và họ của ngài mà còn gọi đúng cả tên nữa.
– Thế nào, hả? – Béc-gôn ngạc nhiên nhún vai và đứng dậy.
– Kể cũng lạ thật đấy ạ! – Cốc-ken-mu-le gật đầu – Không hiểu gã sĩ quan Nga này làm thế nào mà biết họ của ngài?
– Lại cả tên cúng cơm của tôi nữa chứ – Béc-gôn lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
– Thưa Đại tá, xin ngài tha lỗi, dù sao tôi cũng mong ngài và mạn phép khuyên ngài là nên cẩn thận. Biết đâu có thể gã sĩ quan này được phái đến đây với mục đích mưu sát ngài…
– Ông thổi phồng vai trò của cá nhân tôi quá, ông Đại úy ạ. Mưu giết tôi, một sĩ quan hạng bét…
– Nhưng thưa ngài Đại tá… -Gã sĩ quan bí thư toan phản đối.
– Nếu nói về vị tư lệnh quân đoàn hay tập đoàn quân thì còn có lý – Béc-gôn không để ý nghe lời gã, cứ nói tiếp.
– Xin Đại tá nên lưu ý là – Cốc-ken-mu-le khúm núm thưa – chúng ta không nói tới một sĩ quan bình thường mà nói tới một sĩ quan được hân hạnh làm bạn riêng của ngài Him-le. Đối với bọn bôn-sê-vích thế là đủ lắm rồi.
– Ông tưởng thế chứ?
– Tôi dám chắc như vậy!
– Ông ra lệnh cho ban tham mưu những gì?
– Thay mặt ngài, tôi đã hạ lệnh mang giấy tờ của tên hàng binh đến, còn bản thân y thì cứ giữ lại cho tới khi có lệnh đặc biệt.
– Đúng lắm. Giấy tờ đưa đến đây rồi chứ?
– Vâng.
– Mang vào đây.
———————-
1. Tức là phòng quân báo.
2. Tổng chỉ huy các đạo quân s.s, bộ trưởng của Hít-le.
Cốc-ken-mu-le vội chạy ra ngoài và một phút sau thì quay lại với một tên thượng sĩ béo mập nhưng không cao lắm.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.