Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

TÔI MỞ MẮT, kinh hoàng, tay bấu chặt tấm vải trải giường. Nhưng tôi không đang chạy qua những con đường trên phố hay những hành lang trong tổng hành dinh phái Dauntless. Tôi đang nằm trên một cái giường ở tổng hành dinh Amity, và có mùi mùn cưa phảng phất trong không khí.

Tôi trở mình, và nhăn mặt khi bị thứ gì đó đâm vô lưng. Tôi với ra sau và ngón tay vô tình móc quanh khẩu súng.

Trong một tích tắc, tôi nhìn thấy Will đứng trước mặt tôi, súng của chúng tôi chĩa vào nhau – tay cậu ấy, tôi đã có thể bắn vào tay cậu ấy, tại sao tôi lại không làm vậy, tại sao? – và suýt nữa tôi đã thét gọi tên cậu ấy.

Và rồi cậu ấy biến mất.

Tôi trở dậy và dùng một tay nhấc tấm nệm lên, lấy đầu gối đỡ nó lại. Rồi tôi nhét khẩu súng xuống dưới và phủ tấm nệm lên trên. Một khi nó đã khuất mắt và không còn đâm vô người tôi, đầu óc tôi sẽ tỉnh táo hơn.

Bây giờ khi cơn cuồng adrenaline hôm qua đã xẹp đi, và cái thứ gì đó giúp tôi ngủ đã hết tác dụng thì cơn đau âm ỉ và vết đạn bắn trên vai tôi lại trở đau muốn trào nước mắt. Tôi vẫn đang mặc bộ quần áo tối hôm qua.

Một góc cái ổ cứng thò ra dưới gối, chỗ tôi đã vùi nó trước khi chìm vào giấc ngủ. Trong đó là dữ liệu của trình mô phỏng đã điều khiển cả phái Dauntless, và chứng thực về những gì phái Erudite đã làm.

Có cảm giác như nó quá quan trọng đến nỗi ngay cả đụng tôi cũng không dám đụng tới, nhưng tôi không thể để nó nằm chỏng chơ ở đây, cho nên tôi vớ lấy nó và nhét vào cái khe giữa cái tủ áo và bức tường. Một phần trong tôi cho rằng hủy béng nó đi luôn cũng là một ý kiến xuất sắc, nhưng tôi biết nó chứa những thông tin duy nhất về cái chết của ba mẹ tôi, vậy nên tôi sẽ chỉ giấu nó đi thôi.

Ai đó gõ cửa phòng tôi. Tôi ngồi xuống thành giường và cố vuốt cho tóc xẹp xuống.

“Vô đi,” tôi nói.

Cửa mở, và Tobias bước một chân vô trong, cánh cửa chia người anh làm hai nửa. Anh vẫn mặc cái quần jeans ngày hôm qua, nhưng đã thay cái áo thun đen bằng một một cái khác màu đỏ đậm, chắc là mượn của Amity nào đó. Anh mặc màu này nhìn lạ hoắc, sáng sủa quá, nhưng khi anh ngửa đầu tựa vào khung cửa, tôi phát hiện ra màu này làm cho màu xanh của mắt anh có vẻ nhạt hơn.

“Nửa tiếng nữa phái Amity sẽ có một buổi họp.” Anh nhướn mày và thêm vào một cách cường điệu, “Để quyết định số phận của tụi mình.”

Tôi lắc đầu. “Em chưa bao giờ mơ tới chuyện số phận của tụi mình lại nằm trong tay một đám Amity cả.”
“Anh cũng vậy. À, anh có mang cho em thứ này.” Anh vặn nắp một cái chai nhỏ và chìa ra một cái ống nhỏ giọt đựng đầy một chất lỏng trong suốt. “Thuốc giảm đau.

Cứ sáu tiếng uống một ống.”

“Cảm ơn anh.” Tôi bóp cái ống cho thuốc nhỏ xuống cổ họng. Mùi như trái chanh để lâu ngày.

Anh thọt một ngón tay cái vào trong con đỉa quần và hỏi, “Em thấy sao rồi, Beatrice?”

“Anh mới gọi em là Beatrice đó hả?”

“Thử coi sao đó mà.” Anh cười. “Không tốt sao?”

“Có lẽ chỉ những dịp đặc biệt thôi. Ngày Nhập Môn, ngày Lễ Chọn…” tôi dừng lại. Tôi tính huyên thuyên thêm vài ngày lễ nữa, nhưng chỉ có phái Abnegation mới ăn mừng chúng. Phái Dauntless có những ngày lễ riêng, tôi đoán vậy, nhưng tôi không biết đó là ngày gì. Mà đằng nào đi nữa, cái ý tưởng rằng chúng tôi sẽ ăn mừng lễ lạc gì ngay lúc này thật lố bịch quá thể nên tôi không nói tiếp nữa.

“Thỏa thuận rồi nhé.” Nụ cười của anh biến mất. “Em thấy sao rồi, Tris?”

Câu hỏi không có gì lạ, sau những gì chúng tôi đã trải qua, nhưng người tôi căng ra khi nghe anh hỏi, lo rằng anh sẽ bằng cách nào đó mà nhìn thấu tâm trí tôi. Tôi chưa kể với anh chuyện về Wil . Tôi muốn lắm, nhưng không biết phải kể làm sao. Nội nghĩ tới chuyện nói thành lời thôi cũng đủ để tôi thấy nặng nề tới mức muốn đổ sụp xuống sàn rồi.

“Em…” tôi lắc lắc đầu. “Em không biết nữa, Số Bốn.

Em đang tỉnh. Em…” Tôi vẫn đang lắc đầu. Anh đưa tay vuốt má tôi, một ngón tay xoa xoa sau tai tôi. Rồi anh nghiêng đầu hôn tôi, gửi một cơn đau ấm áp đến cơ thể tôi. Tôi vòng tay ôm lấy tay anh, giữ anh ở đó lâu đến chừng có thể. Khi anh chạm vào tôi, cảm giác trống trải trong lồng ngực và dạ dày tôi không còn đáng bận tâm nữa.

Tôi không cần phải nói với anh. Tôi có thể cố mà quên đi – anh có thể giúp tôi quên đi.

“Anh hiểu,” anh nói. “Xin lỗi em. Đáng ra anh không nên hỏi.”

Trong một khoảnh khắc, tất cả những gì tôi nghĩ được là, làm sao mà anh có thể hiểu được chứ? Nhưng có gì đó trong biểu hiện của anh nhắc tôi nhớ rằng anh có biết về mất mát. Anh mất mẹ từ khi còn nhỏ. Tôi không nhớ bà ấy ra đi như thế nào, chỉ nhớ là chúng tôi có dự đám tang của bà.

Rồi đột nhiên tôi nhớ lại hình ảnh anh đang nắm chặt cái rèm cửa trong phòng khách, khoảng chín tuổi, mặc đồ xám, đôi mắt sẫm màu nhắm chặt. Hình ảnh đó lướt vụt qua, hoặc có thể chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, không phải là một ký ức.

Anh buông tôi ra. “Anh sẽ để em chuẩn bị.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x