
Hoang Mạc Tarta – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Bóng đêm đuổi kịp chàng trên đường. Thung lũng hẹp, Pháo đài khuất sau những quả núi nhô ra ngáng đường. Bốn bề không một ánh lửa, những con chim đêm lặng tiếng, chỉ thi thoảng vọng đến tai chàng tiếng những con suối chảy xa xa.
Chàng thử hét lên, nhưng tiếng vọng dội lại giọng chàng khiến Drogo cảm thấy rùng rợn. Chàng buộc ngựa vào khúc cây bên vệ đường, nơi có một đám cỏ mọc, còn mình thì ngồi xuống đất, tựa lưng vào sườn dốc và trong lúc chờ giấc ngủ đến, chàng lan man nghĩ về chặng đường còn phải đi, về những con người chàng sẽ gặp ở Pháo đài, về cuộc sống sắp tới của mình; những ý nghĩ thật ảm đạm. Con ngựa thỉnh thoảng gõ móng xuống đất, và lần nào Drogo cũng giật mình vì thứ tiếng động lạ lùng khó chịu này.
Tảng sáng khi lại lên đường tiếp, chàng nhìn thấy bên sườn dốc đối diện có một con đường khác cùng trên một độ cao, lát sau chàng lại nhận thấy có một vật đang di động trên đó. Mặt trời chưa soi tỏ khe núi, bóng tối vẫn còn dầy nên rất khó nhìn rõ mọi vật. Tuy nhiên Drogo thúc ngựa kịp đi ngang hàng với cái hình thù lạ và thấy đó là một viên sĩ quan cưỡi ngựa.
Cuối cùng thì cũng đã gặp được một sinh linh, một người của mình để cùng có thể cười đùa, trêu chọc, trò chuyện về cuộc sống sắp tới, về sàn bắn, phụ nữ, thành phố. Phải, về thành phố, mà giờ đây trong tâm trí Drogo đã lùi xa như vào một thế giới khác.
Thung lũng hẹp đần, hai con đường xích lại gần nhau và Giovanni Drogo đã có thể nhận biết được người cưỡi ngựa phía bên kia là một đại úy. Thoạt đầu chàng không dám lên tiếng gọi người lạ, sợ làm thế bất tiện và không lịch sự, nên chỉ mấy lần đưa tay lên vành mũ chào, nhưng người kia không đáp lại. Chắc ông ta không nhìn thấy Drogo.
– Thưa ngài đại úy! – không kìm được, Giovanni kêu lên. Và chàng lại đưa tay chào.
– Có gì vậy? – vọng đến tai chàng giọng nói từ bên kia lũng sâu.
Viên đại úy ghìm ngựa, lịch sự giơ tay chào chàng và đợi một lời giải thích. Câu hỏi của ông ta không tỏ ra nghiêm khắc, mà chỉ lộ vẻ ngạc nhiên.
– Có gì vậy? – giọng của viên đại úy lại từ bên kia lũng vọng sang, lần này đã hơi bực tức.
Giovanni dừng lại, bắt tay làm loa và gào hết sức:
– Không có gì đâu! Tôi chỉ muốn chào hỏi ngài thôi!
Câu nói thật ngu ngốc, thậm chí có thể khiến viên đại úy bực mình vì nghĩ là bị trêu chọc. Drogo lập tức lấy làm tiếc về hành động của mình. Sao lại có thể đặt mình vào một tình thế ngốc nghếch đến vậy chỉ vì chàng chán cảnh một mình đơn độc.
– Anh là ai? – viên đại úy kêu to.
Drogo thấy sợ câu hỏi này. Cuộc trò chuyện lạ lùng qua hai sườn thung lũng vậy là đã có vẻ một cuộc thẩm vấn. Một sự khởi đầu khó chịu, bởi chắc là viên đại úy từ Pháo đài ra. Nhưng giờ thì đâm lao đành theo lao, phải trả lời vậy.
– Trung úy Drogo! – Giovanni hét to tự giới thiệu.
Viên đại úy không biết chàng và do cách xa nên không nghe rõ tên chàng, nhưng có lẽ câu đáp của chàng làm ông ta yên tâm vì thấy ông ta lại đi tiếp, đầu gật gật như ý bảo: lát nữa ta gặp nhau. Quả thật, nửa giờ sau ở chỗ thung lũng thắt hẹp nhất, Giovanni thấy một cây cầu: hai con đường hợp làm một.
*
Họ gặp nhau ở đấy. Viên đại úy tiến lại gần Drogo và vẫn ngồi trên ngựa chìa tay ra. Đó là một người trạc tứ tuần hay thậm chí già hơn, khuôn mặt tinh tế, thanh nhã. Trang phục của ông ta đơn giản, nhưng rất vừa vặn.
– Đại úy Ortis, – ông ta tự giới thiệu.
Drogo nắm chặt tay ông ta và nghĩ rằng thế là chàng đã bước vào thế giới của Pháo đài. Đấy chỉ mới là sợi chỉ đầu tiên, cuộc gặp đầu tiên, sau nó còn những cuộc khác, rất khác nhau, và ở đây chàng đã thành người của mình.
Viên đại úy không dừng lại, cứ đi tiếp; Drogo theo sau ông ta, hơi cách xa để tôn trọng cấp trên. Chàng nóng lòng chờ viên đại úy lên tiếng quở trách mình về việc đã cố bắt chuyện. Nhưng viên đại úy im lặng: hoặc giả ông ta không thích nói, hoặc giả bản tính rụt rè nên ông ta không biết mở đầu câu chuyện từ đâu. Đường lên núi dốc ngược, mặt trời bắt đầu tỏa nóng khiến hai con ngựa đi chậm lại. Cuối cùng viên đại úy phá vỡ cảnh im lặng.
– Tôi ở xa không nghe rõ được tên anh… Drozo, nếu tôi không nhầm?
Giovanni đáp:
– Drogo, chữ “g” chứ không phải “z”, Giovanni Drogo. Ngài thứ lỗi, thưa ngài đại úy, là tôi đã gọi ngài, – chàng bối rối nói thêm, – từ bên kia lũng rất khó thấy được cấp bậc của ngài.
– Đúng vậy, – Ortis đồng ý và bật cười để tránh cho Drogo ở vào tình thế khó xử.
Hai người lại im lặng đi thêm một quãng, không khí có phần gượng gạo. Sau đó Ortis cất tiếng hỏi:
– Vậy anh đến đâu?
– Đến pháo đài Bastiani. Tôi đi đúng hướng chứ?
– Chứ còn đi đâu nữa?
Họ lại im lặng. Trời trở nên nóng nực. Chập chùng quanh họ là những dãy núi lớn hoang dại, mọc đầy cỏ. Ortis nói:
– Thế nghĩa là anh đến Pháo đài? Anh có mang theo công văn nào không?
– Không, thưa đại úy, tôi được bổ đến phục vụ ở đấy.
– Bổ sung quân số cho đồn?
– Tôi nghĩ là đúng vậy, bổ sung quân số. Đây là sự bổ nhiệm đầu tiên của tôi.
– Vậy thì là bổ sung quân số rồi, tất nhiên… Hay đấy… Hóa ra có thể chúc mừng anh được…
– Cám ơn đại úy.
Họ lại im lặng đi bên nhau. Giovanni rất khát nước, mà bên yên ngựa của viên đại úy có treo một bi đông đã chiến nghe tiếng nước xọc xạch.
– Anh đi hai năm? – Ortis hỏi.
– Xin lỗi, thưa đại úy, ngài nói hai năm nghĩa là sao?
– Sao nữa? Theo hạn là anh phải phục vụ ở đấy hai năm. Đúng vậy không?
– Hai năm ư? Tôi không biết, người ta không nêu thời hạn với tôi.
– Điều đó là dĩ nhiên rồi. Tất cả các trung úy mới phong đều phải phục vụ ở đấy hai năm, sau đó chuyển đi.
– Ai cũng phải thế cả ư? Phải hai năm?
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.