Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Cảm giác hơi đau đầu, tôi để cho cơ thể lắc theo nhịp rung của tàu điện.

Tôi đã lên chuyến tàu đếm sân bay Haneda, tàu điện vô cùng đông. Hơi nóng của hệ thống sưởi và hơi người khiến tôi đổ mồ hôi. Vừa cử động các ngón tay trong túi, tôi vừa ngắm cảnh bên ngoài. Các xóm nhà dân cũ kỹ cách một đoạn lại xuất hiện như thể dấu hiệu nào đó. Bất chợt trong đầu tôi hiện lên hình ảnh chiếc ví cuối cùng thỏm được hôm qua, vừa chớp mắt, tôi bỗng nghe một tiếng động mạnh, cùng lúc một tháp sắt khổng lồ lướt qua trước mắt.

Tuy chỉ trong chốc lát nhưng cũng khiến tôi gồng mình. Tháp sắt cao, cảm giác như nó đang chĩa cái nhìn không có chủ ý về phía tôi giữa đám người hỗn độn.

Quay lại nhìn vào trong tàu điện, tôi thấy một người đàn ông như đang bị thứ gì đó bắt mất hồn. Gã đang sờ soạng cơ thể một cô gái, đôi mắt he hé mở một cách đờ đẫn hơn là tập trung thần kinh để hưởng thụ. Kiểu người như gã có hai loại. Một là loại người bình thường có khuynh hướng biến thái về tình dục, hai là loại người đã bị cuốn vào cõi biến thái, không còn phân biệt được ranh giới giữa hiện thực và biến thái, bị ăn mòn tới mức coi đó là tất cả.

Tôi nghĩ gã thuộc loại thứ hai. Sau khi xác định người bị sờ soạng là một cô bé học sinh cấp hai, tôi di chuyển như sợi chỉ khâu, lách qua từng kẽ hở trong tàu điện chật ních người để tới chỗ họ. Ngoài tôi, gã sờ soạng và cô bé bị sờ soạng ra, không ai nhận thấy điều này.

Từ phía sau, tôi nhẹ nhàng dùng tay trái nắm lấy cổ tay trái của gã đàn ông đang sờ soạng cô bé. Tôi cảm nhận được cơ bắp gã đột nhiên bừng tỉnh và từ từ thả lỏng sau khi bị kích thích mạnh.

Vừa nắm lấy cổ tay gã, tôi vừa dùng ngón trỏ giữ cố định chiếc đồng hồ đeo tay, lấy ngón cái gỡ nút khóa dây đeo rồi cho vào trong ống tay áo mình, tiếp theo tôi dùng tay phải kẹp chiếc ví để ở túi áo trong bên phải, cảm giác sắp chạm vào cơ thể gã, tôi bèn thay đổi cử động bằng cách thả ví rơi giữa khe hở của áo vest và áo sơ mi rồi hứng bằng tay trái phía dưới.

Gã tầm khoảng gần bốn mươi, là nhân viên văn phòng, nhìn vị trí đeo nhẫn và loại nhẫn thì có thể đoán gã đã có gia đình. Lần này, tôi dùng tay phải tóm lấy cánh tay gã. Mặt biến sắc, gã vừa lắc lư theo nhịp tàu vừa cố ngoái lại nhìn tôi.

Cô bé nữ sinh cảm nhận được thay đổi ở phía sau, khẽ ngọ nguậy cổ như thể phân vân không biết có nên ngoảnh lại hay không. Trong tàu điện vẫn yên lặng. Gã đàn ông toan mở miệng như muốn thanh minh với tôi và cả thế giới. Dường như gã đang bị một thứ ánh sáng ác ý rọi xuống từ trên đỉnh đầu. Cổ họng gã run run như sắp la lên. Mồ hôi chảy xuống từ trán và gò má, hai con mắt mở to đờ đẫn.

Có thể khi bị tóm, nét mặt tôi cũng như thế này. Tôi nới lỏng lực nắm và mấp máy môi ra lệnh cho gã, ‘Chạy đi!’. Gương mặt vẫn nhăn nhó, gã không quyết định được phải làm gì. Tôi hất mặt về phía cửa để ra hiệu, cánh tay gã run rẩy, như thể phát hiện ra bị tôi nhìn, gã quay mặt về phía trước. Cửa tàu vừa mở, gã liền bỏ chạy. Gã hòa lẫn vào trong đám đông, xô đẩy họ, liên tục di chuyển như đang vùng vẫy.

Bên trong toa tàu điện, cô bé nữ sinh đưa mắt nhìn tôi. Tôi quay mặt đi, cố kìm nén cảm giác khố chịu. Tôi đã lấy chiếc đồng hồ mình không thích, lấy cái ví tiền mình không thích, đã thế lại để cho gã đàn ông và cô bé nhìn thấy mặt. Song gã sẽ không đời nào dám báo tôi với cảnh sát.

Bị mất hứng nên tôi quyết định xuống tàu ở ga kế tiếp. Lúc lên thang cuốn, tôi trông thấy một người đàn ông trung niên mà nhìn mặt đã thấy giàu có nhưng cứ thế bước qua cổng soát vé, đi ra ngoài đứng dựa vào bức tường cáu bẩn của nhà ga. Tôi từ từ thả lỏng cơ thể. Rồi sưởi ấm các ngón tay trong túi áo, tôi dự định sẽ đón taxi.

Cảm giác có người đằng sau, tôi quay lại nhìn thì thấy một anh chàng dáng người mảnh khảnh đang đứng dựa vào tường ngay sát bên cạnh. Anh chàng mặc bộ vest màu đen không rõ thương hiệu, mang đôi giày da màu đen cũng không rõ xuất xứ. Là Tachibana. Bị bất ngờ, tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân. Mái tóc nhuộm vàng lúc trước giờ đã đổi sang nâu. Nó nhìn tôi chằm chằm bằng cặp mắt một mí, cặp môi dày đang mím lại. Trông có vẻ giống một nụ cười song tôi cũng không rõ.

“Tưởng chỉ nhắm đến mấy tay nhà giàu thôi?”

Tachibana nói rồi xoay người sang phía tôi. Tachibana có lẽ không phải là tên thật của nó, nhưng chắc chắn nó biết tên thật của tôi. Tôi đã nghĩ sẽ gặp lại nó ở đâu đó và khi ấy chính tôi sẽ nhận ra trước. Những ký ức ngày xưa một lần nữa ập về, tôi im lặng hít thở.

“Bây giờ vẫn vậy.”

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x