Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Gió đột nhiên nổi lên thổi thốc vào Marion, quần áo cô bay phần phật trong đêm. Một trong số những người đàn ông hộ tống quay đầu lại nhìn cô. Cái nhìn lạnh lùng, ‘lạnh như chuyến đi này, lạnh như trong những bộ phim tồi tệ’, Marion nghĩ. Anh ta nhìn cô chằm chằm rồi nháy mắt.

Trong một giây cô nhìn ra con người phía sau kẻ chuyên nghiệp, lòng nhân từ phía sau vẻ khắc nghiệt. Đoán rằng sự thương cảm đó dành cho mình, cô thấy tổn thương, tim cô chùng xuống.

Dưới một cái tháp gần cổng chính, những bản lề kim loại vang lên kẽo kẹt. Một cánh cửa ngầm hẹp mở ra, như thể nó vừa đào một hố trên bức tường.

Một bóng người mảnh khảnh tách ra khỏi bức tường đi về phía nhóm người. Cái bóng giơ ra một chiếc đèn lồng lập lòe phía trước như thể chính nó vừa dẫn đường vừa kéo bóng người ấy bước đi trong đêm tối, bóng người ấy khoác một cái áo trùm méo mó dưới những đợt cuồng phong ngày càng dữ dội.

Bóng người vội đưa một tay lên giữ cái mũ trùm đang che khuôn mặt. Người lái chiếc sedan tiến lại gần bóng người và họ trao đổi với nhau vài lời, nhưng khoảng cách và gió khiến những người khác gần như chẳng nghe được gì. Rồi anh ta quay trở lại phía Marion.

Đó là người duy nhất cô nghe được giọng nói. Anh ta vừa nói với cô vừa cúi xuống, để tránh phải nói to mặc dù gió đang thốc mạnh. Đôi mắt anh ta không nhìn vào Marion, hoặc chỉ rất hiếm hoi, chúng trôi nổi phía trên cô, hướng về cõi xa xăm, chừng như đã bận bịu với một nơi khác.

“Anne sẽ dẫn cô đến nơi ở mới, cứ tin ở bà, bà từng giúp chúng tôi những việc thế này rồi. Bà biết cần phải làm gì, cứ nghe theo bà. Xin lỗi vì không thể lịch thiệp xách hộ cô va li lên trên đó, chúng tôi nên lưu lại càng ít thời gian càng tốt.”

Marion mở miệng để phản đối nhưng không có âm thanh nào thoát ra.

“Cô sẽ nhận được tin của chúng tôi thông qua Anne ngay khi mọi việc tiến triển.”

“Nhưng… các anh không… xem hoặc, tôi không biết nữa, khám xét phòng tôi hay là làm…”

Một nụ cười nửa miệng hiện ra trên môi người đang đứng đối diện cô. Cô đọc thấy trên đó ít nhiều dịu dàng trước sự ngây thơ của cô.

“Điều này không cần thiết,” anh ta đáp lại, dứt khoát. “Ở đây cô không phải e ngại gì cả. Cô hãy tin tôi, ít ra là về điểm này.”

Cô cảm thấy anh ta chuẩn bị quay bước đi nên níu tay anh ta lại.

“Làm sao… làm sao tôi có thể liên lạc với các anh nếu…”

“Số điện thoại di động tôi đưa cho cô lần đầu tiên, cứ gọi tôi theo số đó nếu cần. Giờ tôi phải đi.”

Anh ta theo dõi phản ứng của cô một lúc rồi mím môi lại và nhẹ nhàng gật đầu.

“Cố gắng lên,” anh ta nói thêm, giọng tử tế hơn.

Rồi anh ta bỏ đi, ra hiệu cho hai người đi theo lên xe.

Vài giây sau, chiếc xe biến mất trên đê, để lại phía sau hai cái chấm đỏ nhỏ xíu trong lòng đêm.

“Đi thôi, ta không nên ở lại đây,” có người nói sau lưng cô.

Giọng nói dịu dàng khiến người nghe yên lòng. Marion quay người để đối diện với nó. Giữa những cơn gió táp phần phật, Anne có vẻ dễ tổn thương và mong manh hơn cả một chồi non giữa cơn bão. Gió thốc vào hằng hà sa số những nếp nhăn hằn sâu làm các đường nét trên khuôn mặt bà hõm xuống.

“Vào nhà thôi,” bà giục giã. “Tôi sẽ dẫn cô về tận nhà cô, nơi cô có thể nghỉ ngơi.”

Về tận nhà cô.

Marion nuốt nước bọt khó khăn hơn.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, cô không còn kiểm soát được gì nữa; cô chịu đựng với một thái độ trung dung đến bối rối.

Anne đã bước đến chỗ cửa ngầm, tay nhấc một trong hai cái va li.

Phần tiếp theo giống như mộng thức hơn là tự do ý chí. Sau này Marion nhớ lại mình đã ngược một con hẻm hẹp, nhà cửa hai bên có mặt tiền cổ kính làm bằng đá và gỗ. Nhiều bậc thang và một con hẻm ngoằn ngoèo dưới nhiều khối nhà nhỏ xíu, bên rìa một nghĩa trang ảm đạm.

Cánh cửa khép lại và Anne ngước mắt nhìn cô. Đôi mắt màu xanh da trời trơn mượt và quyết đoán, ngược hẳn với phần còn lại của khuôn mặt.

“Đây là nhà mới của cô…,” bà nói.

Những từ đó và những từ khác nữa, xa vời. Những từ trống trơn vô nghĩa, phi logic, thiếu sức sống.

Những từ ngữ du ngoạn thoáng chốc giữa hai người phụ nữ, rồi khi biến mất trong nỗi mệt mỏi. Đèn ở lối vào đã được bật, chao đảo như trên một con tàu. Ánh sáng càng lúc càng mạnh. Chói lòa.

Marion nhắm mắt lại.

Hai chân run rẩy sau khi cố đi lên dốc. Hơi thở thều thào.

Những gì xảy ra sau đó, cô hoàn toàn không nhớ.

Trừ luồng gió lùa khi cánh cửa mở ra.
Một tàn tích của tháp Babel.

Đó chính là lâu đài Mont-Saint-Michel. Một ngón tay tự phụ chỉ lên trời. Marion không thấy ở đó sự kỳ diệu của lòng sùng đạo mà đúng hơn là một toan tính kiêu ngạo nhằm đến gần Thượng đế. Một con mòng biển vừa kêu quang quác vừa lượn sát cái vách nghiêng đến chóng mặt đổ xuống từ độ cao hơn bảy mươi mét.

Marion giữ người cúi về phía trước, tay chống lên bức tường con bằng đá, nhìn xuống toàn bộ khu vịnh đang chìm trong sương mù. Một ngọn thủy triều trắng như sữa đang rút dần, nó liếm lên bờ thành, thổi ra vài bụm khói. Làn sương trắng bao trùm tất thảy, không gì có thể thoát khỏi, không một cột buồm lạc, không một vách đá xa xăm, thậm chí cả con đê là điểm nối với đất liền.

Đỉnh* nổi lên trên mặt biển đó, khổng lồ, như lưỡi đá lửa được chạm khắc một cách kiên nhẫn rồi đặt lên chiếc hộp nữ trang bằng xà cừ cũng khổng lồ như thế.

Marion quay lưng lại khung cảnh này để đối diện với cái sân trước tu viện trải rộng đến tận chân cô.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x