
Nàng Lika – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Từ Ôriôn ra đi, tôi ấp ủ một mơ ước, làm sao có thể tiếp tục, càng sớm càng tốt những gì đã bắt đầu ở Ôriôn, tôi càng ít nhớ về thành phố đó hơn, khi nhìn qua cửa sổ, nhìn ánh chiều tháng tư mãi không tắt hẳn. Thế rồi bóng tối đã buông xuống, trong toa, ngoài cửa sổ, trên cánh rừng sồi phía bên trái con tàu:
– cánh rừng trơ trụi lá, cành khẳng khiu, phía dưới gốc cây ngập đầy những lá màu sẫm từ năm trước vừa lộ ra khỏi lớp tuyết mùa đông. Tôi đã đứng dậy tay cầm chiếc túi, lòng mỗi lúc một thêm hồi hộp, đây đã là rừng Xúpbôchin, qua đó là tới ngay ga Pixarevô.
Con tàu tung vào khoảng không trống rỗng một hồi còi buồn bã như cảnh tỉnh cho ai đó, tôi vội bước ra đầu toa, mưa bay lất phất như từ buổi nguyên khai ẩm ướt, trước ga là một toa hàng đơn độc.
Con tàu chạy vòng quanh nó, tôi nhảy xuống đất ngay khi con tàu còn chưa dừng bánh. Sau đó tôi chạy dọc theo sân ga, đi qua nhà ga tiêu điều, ánh đèn chập choạng, đầy những người dân quê, rồi bước ra một cái cổng tôi tối.
Trong khoảng sân tròn tròn trước đó là một mảnh vườn nhỏ bẩn thỉu sau mùa đông, thấp thoáng hiện ra giữa bóng tối mờ mờ là một con ngựa của người xà ích thôn quê. Ông này có khi cả tuần không kiếm ra khách đi, ba chân bốn cẳng chạy về phía tôi, trầm trồ tán thưởng từng câu nói của tôi, sẵn sàng đưa tôi đi tới ng trời cuối đất và với giá cả thế nào cũng được.
– “Chắc Ông không làm tôi phật ý đâu!”
– một phút sau tôi đã ngồi trên chiếc xe nhỏ của ông ta: mới đầu đi dọc qua một làng tối tăm, hoang sơ, tiếp đó xe mỗi lúc một đi chậm hơn qua những cánh đồng tối sẫm lặng im, xa lạ với cả thế giới, giữa một biển đất đen, phía chân trời xa tít tắp cuối biển đất ấy có cái gì đó thấp thoáng màu xanh lục dưới những đám mây nhỏ mạn tây bắc.
Cơn gió đông ban đêm thổi tới ẩm ướt mùi mưa tháng tư, đâu đó xa xa có con chim cun cút nào vỗ cánh bay như lựa theo chiều gió. Dưới bầu trời thâm thấp đầy vẻ nước Nga, ẩn hiện sau làn mây lác đác mấy vì sao… Rồi lại có tiếng chim cun cút bay, mùa xuân, mặt đất – vẫn là tuổi trẻ trước đây của tôi, âm thầm, xơ xác! Con đường dài khổ ải: mười dặm đi qua cánh đồng với người dân quê Nga đâu có ngắn ngủi gì.
Người xà ích im lặng, đầy bí ẩn, tỏa ra mùi áo cừu sờn cũ; ông ta chẳng trả lời gì khi tôi yêu cầu cho đi nhanh, gặp chỗ đường dốc lên là ông ta nhảy từ chỗ ngồi phía trước xuống rồi thong thả đi bên cạnh con ngựa chậm chạp bước một của mình, tay cầm dây cương, mặt ngoảnh sang bên… Khi xe tới làng Vaxilepxkoie, có cảm tưởng rằng, đêm đã về khuya lắm, chẳng thấy một ánh đèn nào, chung quanh in lặng như tờ.
Mắt đã quen với bóng đêm, có thể nhìn rõ từng căn nhà, từng bóng cây thùy liễu trơ trụi mọc trước nhà trên con đường rộng đi sâu vào làng, tiếp đó tôi nhìn thấy và có cảm giác đang dần dần đi xuống vùng đất bằng thâm thấp đầy mùi vị ẩm ướt của tháng tư; bên trái là cây cầu bắc ngang sông, còn bên phải là con đường dẫn lên một trang ấp màu tối sẫm chẳng có vẻ gì vồn vã chào đón.
Lòng tôi lại bỗng rộn lên niềm xúc động: quang cảnh xung quanh vừa thật là thân quen, vừa có gì mới mẻ bởi cái đêm mùa xuân giữa làng quê xơ xác dửng dưng này! Người đánh xe đã hầu như kiệt sức, uể oải bước lên đồi. Bỗng từ phía sau hàng thông trong khu vườn nhỏ thấy lóe sáng ánh đèn.
Nhờ ơn trời, thế là còn người thức! Lòng bỗng cảm thấy nôn nao, mừng rỡ, và cả cái cảm giác ngượng ngùng của đứa con trai mới lớn chợt ập đến, khi cuối cùng chiếc xe ngựa dừng lại bên thềm và đến lúc bước xuống để mở cửa phòng ngoài, vào trong nhà rồi thấy cảnh mọi người mỉm cười ngắm nghía mình ra sao…
Hôm sau tôi lên yên ngựa rời làngVaxilepxkoie trong một buổi sáng yên lành, trời mưa lất phất, đôi lúc tạnh rồi lại mưa, qua những cánh đồng mới cày vỡ, sương mù còn bao phủ. Dân quê đang cày và gieo hạt. Bác thợ cày đi chân đất, bước theo sau chiếc cày, mình đi nghiêng ngả, bàn chân giẫm lên đường đất mịn mới vỡ, chú ngựa đi đằng trước gắng sức gò lưng ra kéo.
Một con quạ lông đen mượt đang nhẩy nhót trên đường cày, chốc chốc lại vớ được một chú giun đất màu mận đỏ; phía sau con quạ là một ông lão để đầu trần, đều đều bước từng bước dài, vai đeo bình hạt giống tay phải nhịp nhàng vung vẩy vãi hạt xuống luống đất.
Ở Baturiôn tôi bàng hoàng xúc động cảm nhận tình yêu, niềm vui của người thân gặp gỡ đón tôi. Điều tôi sửng sốt nhất thậm chí không phải là niềm vui của mẹ, mà là sự mừng rỡ của em gái, – tôi lặng người sung sướng đón tình thương, niềm vui trên nét mặt cô em gái vừa thoáng nhìn thấy tôi qua cửa sổ, đã chạy bổ ra thềm đón.
Cả con người cô thật là đáng yêu – toàn thân toát ra sự trinh trắng, trẻ thơ, tươi mát kể từ bộ váy áo mới lần đầu tiên cô mặc vào hôm ấy để đón tôi.
Cả ngôi nhà cũng làm tôi cảm mến bởi vẻ đẹp thô sơ, cổ kính của nó. Trong buồng tôi mọi thứ đều vẫn nguyên như cũ, chẳng khác nào tôi chỉ vừa mới ra khỏi đó, đồ đạc vốn ở đâu vẫn ở đấy, thậm chí trên chiếc đèn bằng sắt vẫn còn nửa cây nến cháy dở trên bàn viết của tôi từ ngày tôi rời nhà mùa đông năm ngoái.
Tôi bước vào, đưa mắt nhìn quanh; những tấm ảnh thánh khung đen đặt ở góc tường, ngoài khung cửa sổ cổ xưa (kính trên trần màu tím và màu đen), có thể nhìn thấy cây cối và bầu trời xanh nhàn nhạt, mưa bụi đang rơi trên những cành lá xanh mới nhú, – trong phòng thì hơi tối, rộng rãi, thâm nghiêm… trần nhà màu sẫm làm bằng gỗ phẳng phiu, tường nhà cũng ghép bằng những súc gỗ màu sẫm, nhẵn nhụi như thế…
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.