Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Thời gian mười lăm năm, quả tình đã đủ để những lớp bọt sóng lãng quên gột sạch đi những hồi ức đau thương. Thế nhưng Khâu Khuê Bích lại hình dung ra một cảnh tượng sống động trong quá khứ. Cái nơ bướm màu xanh và món tóc rủ xuống trước trán Xuân Cơ lại hiện lên trước mắt như ngày xưa. Khuôn mặt của cô dù đã phì ra và trắng nhợt bởi nỗi khổ do ở trong ngục lâu năm, nhưng cặp lông mày dày rậm như ẩn giấu một giấc mộng và cái mũi thẳng tắp hay cặp môi như nhuộm một màu đỏ thắm mím lại thật sống động.

Khi chiếc xe của tù nhân chầm chậm phát ra tiếng còi báo hiệu, bình minh vẫn còn đang lưỡng lự quẩn quanh nơi gốc cây bạch đàn, Khuê Bích vội vàng kéo song sắt, dán mắt vào chiếc xe sơn đen như một hung thần. Quãng thời gian sống cô độc trong phòng giam của anh đã sắp được hai năm, hỏi cung cũng xong xuôi cả rồi, trong lòng anh tự cảm thấy còn sống đến ngày hôm nay đã là một điều an ủi, và anh sắp phải quay về căn phòng bẩn thỉu xú uế số 23.

Đã nhiều lần anh nghĩ đến chuyện đập đầu vào tường tự tử, nhưng cuối cùng không thể thực hiện được. Nhìn tấm mạng nhện bị ánh sáng chiếu xuyên qua, anh lại nhớ đến một đoạn trong tiểu thuyết của Dostoyevsky. Nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đó, để giảm bớt sự đau đớn ở cổ lúc tự sát, đã lấy bọt xà phòng bôi lên dây thừng khi tự vẫn.

Khuê Bích nhìn ánh sáng lọt qua cái cửa sổ nhỏ của phòng giam, chiếu vàng rực cả đám bụi đang cuộn lên, mấy lần liền nghĩ đến chuyện tự sát. Nhưng anh hiểu rõ rằng trước khi bản thân chưa giành được tự do để giải phóng đồng bào, anh không nên coi thường tính mạng và hành động của mình. Vì thế, anh đã dùng sức mạnh tư tưởng ấy để tiếp tục sống.

Ở mảnh sân nhỏ trước cửa phòng giam có một cây bạch đàn. Mỗi ngày anh đều nghiêng đầu ghé tai lắng nghe tiếng lá cây xào xạc. Lúc đó, đủ thứ tình cảm trong lòng anh sôi lên, dường như đã chạm đến mốc đáy của sự tuyệt vọng. Swift, tác giả của cuốn Gulliver du kí tại sao lại phát điên, anh cảm thấy không có gì khó hiểu. Khi cặp mắt ảm đạm đáng sợ của Khuê Bích đang hướng về phía chiếc xe tù thì tiếng bước chân ngày càng gần và tiếng ổ khóa phòng giam mở ra, hiến binh người Nhật và cai ngục cùng lúc bước vào.

“Số hai mươi ba, lên đường ngay. Anh không cần thay quần áo phải không?”

Mệnh lệnh hiến binh vừa buông ra khiến anh cảm thấy như bị một cây gậy sắt đánh vào đầu.

“Phải rồi.” Khuê Bích nghĩ. Sau khi nhà cửa bị lục soát, chỗ thuốc nổ bị phát hiện, Khuê Bích đã biết rằng, chắc chắn sẽ đến ngày mình phải trải qua cảm giác sắp phải vĩnh biệt thế giới.

Cái ngày ấy có lẽ chính hôm nay đây. Đó không chừng chính là sự phù hộ của những bậc tiền bối anh chưa hề gặp mặt, những người đã chết trong nhà ngục, để cho anh được sống thêm hai năm, kể như đã thỏa lòng rồi. Hơn nữa lại còn có thể từ biệt tuổi thanh xuân vào đúng độ mùa xuân, khi đinh hương tím đang nở rộ, đó chẳng phải là một điều đẹp đẽ sao?

Anh chưa từng phản bội các đồng chí. Không những thế, kể từ sau khi tham gia phong trào cách mạng để cứu giúp những đồng bào đói khát đang kêu cứu, anh vẫn luôn tin tưởng rằng, con đường mình đi đúng đắn, cho đến hôm nay chưa từng đổi thay chí hướng. Những đồng chí trẻ tuổi như anh bị áp giải lên xe tù đều không thấy trở về nữa.

Khuê Bích có lẽ cũng không thể trở về gặp lại người bạn đáng yêu không biết nói của mình – cây bạch đàn. Từ song sắt phòng giam, các đồng chí đưa mắt lặng lẽ hướng về anh như gửi một lời vĩnh biệt. Trên những cặp mắt ấy, có lẽ bởi quá xúc động, dường như có cả ngấn nước mắt.

Đột nhiên bị lôi ra dưới ánh sáng mặt trời chói lóa bên ngoài phòng giam, Khuê Bích mới cảm nhận được từ lâu mình đã quên mất mặt trời ấm áp như thế nào. Thế nhưng ngay lập tức anh bị hiến binh người Nhật đẩy vào trong xe tù, thế giới lại trở nên tối sầm. Bên trong xe đã ngồi sẵn một người, một cô gái trẻ tuổi. Khuê Bích hạ giọng hỏi nhỏ:

– Có biết chúng ta đi đâu không?

Cô gái mặc bộ quần áo tù nhân màu xanh lớn tiếng đáp:

– Sợ chúng ta đang đi đến chỗ chết chăng?

Khuê Bích lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô ta. Cô gái ấy, chính là Xuân Cơ. Cũng là tù chính trị, bị bắt vì đọc sách cấm, Xuân Cơ nói, cô đã từng là công nhân trong một thời gian dài.

– Chết chẳng có gì đáng ân hận. Tôi chỉ buồn một nỗi không được nhìn thấy ngày giải phóng. Nếu cứ tiếp tục những ngày tháng đen tối ảm đạm với hỏi cung liên miên trong ngục tù, thì chết sớm còn hơn. – Khuê Bích nói với Xuân Cơ như vậy.

– Vậy hèn nhát quá. Nếu như còn sống, tôi nghĩ, mỗi người đều nên tận dụng đến cơ hội cuối cùng để đấu tranh sinh tồn. Tôi không thể chỉ ôm hận mà chết đi như vậy…

Xuân Cơ nghiến răng đáp lời Khuê Bích. Hai người tiếp tục tranh luận về cái chết bằng giọng nói đầy sức sống của tuổi thanh xuân, ai cũng khăng khăng giữ ý kiến của mình. Chiếc xe ngoặt vài vòng êm như ru rồi dừng lại trên đường phố huyên náo, những âm thanh nhốn nháo đủ làm người ta phải ù tai, phát ra bởi hàng trăm con người đang cười nói kêu la như điên dại. Xuân Cơ nhìn ra bên ngoài qua khe hở của chiếc xe. Khuê Bích cũng nhìn ra bên ngoài qua khe hở đó.

Má của Xuân Cơ chạm vào môi anh, khơi thông dòng biển, chạm nhẹ vào trán Khuê Bích, bộ ngực căng đầy phập phồng và hơi thở nhè nhẹ bao phủ lấy Khuê Bích khiến anh ngây ngất. Đang cử hành nghi thức lễ tế Thánh Mẫu trên trời. Lúc này “Thuận Phong Nhĩ” và “Thiên Lí Nhãn” (hai thần tướng của Thiên Phi) đang diễu qua.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x