
Kasha – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 2
Mãi gần chín giờ, Jun Kurisaka mới đến.
Lúc ấy, tuyết đã phủ ngập trên những con đường và những mái nhà đến cả tấc. Sau khi mặt trời khuất dạng, gió mùa thổi càng lúc càng mạnh, cuốn theo tầng tầng lớp lớp những mũi tên tuyết trắng nhỏ xíu đâm xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo. Quãng sáu giờ, Honma đã tự nhủ rằng Jun sẽ không đến. Cậu ta không gọi điện báo, nhưng đầu tiên là bản tin thời sự, tiếp đó là tờ Tin tức buổi tối được đưa tới, đều cảnh báo về trận bão tuyết. Đến bảy giờ, khi bản tin thời tiết tường thuật rằng không chỉ các chuyến tàu của hãng vận tải Yamanote mà toàn bộ xe lửa của Chuo và Sobu cũng đều bị ngưng trệ, Honma hoàn toàn tin chắc mình đã đoán đúng.
Jun sống ở Funabashi, thuộc khu vực ngoại ô phía Đông của Tokyo. Honma mới đến đó mỗi một lần, từ rất nhiều năm trước. Anh không nhớ nổi vì sao mình tới đó, nhưng vẫn mường tượng được rằng sau khi rời khỏi ga tàu, anh còn phải ngồi xe bus chừng hai ba mươi phút nữa. Thế đấy, giữa trời đêm, với tình trạng thời tiết như thế này, thật khó lòng hình dung cảnh ai đó ngược lên mạn Bắc thành phố, tiếp đó phải băng qua vịnh để đến Chiba. Ngay những ngày đẹp trời, mỗi lượt đi về cũng mất ít nhất một tiếng rưỡi đồng hồ, kể cả thời gian chuyển tàu và chờ tàu. Nếu Jun muốn vượt qua quãng đường đó vào một đêm như đêm nay, nhất định phải có việc gì nghiêm trọng lắm.
Điều này khiến Honma thấy bất an. Cũng có thể coi như một dự cảm.
Honma và Makoto vừa ăn xong thì chuông cửa réo inh ỏi. Trông Jun hao gầy hơn mức Honma còn nhớ. Tất nhiên, vào tiết trời đông giá, ai cũng có vẻ co rút lại chút ít, nhưng những đường nét hốc hác trên mặt Jun có lẽ không chỉ vì lạnh.
Jun đã ăn tối nên Makoto chỉ cần pha cà phê cho hai người rồi nhanh chóng đi tắm. Honma đã dạy thằng bé không được tham gia các cuộc chuyện trò của người lớn nếu không được phép; đây là một nguyên tắc bất đi bất dịch. Thêm nữa, dù có đúng là “chú” hay không, thằng bé cũng không thực sự quen biết Jun. Về khoản này thì Honma cũng chẳng hơn gì. Chàng trai trẻ này cao vống lên từ bao giờ vậy nhỉ?
“Giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Honma hỏi luôn.
“Hai mươi chín ạ,” Jun đáp. “Cũng đã bảy năm rồi. Cháu nghĩ cháu đã mất liên lạc kể từ khi cô Chizuko gửi tặng món quà mừng tốt nghiệp, ngay trước khi cháu bắt đầu đi làm.”
À, đúng vậy, Chizuko đã từng đau đầu vì món quà ấy: Người ta tặng gì cho một người sắp vào làm tại một ngân hàng nhỉ?
“Cậu vẫn làm ở chi nhánh Kanda à?” Honma hỏi sau khi đào xới trí nhớ của mình. Nhưng thuộc ngân hàng nào nhỉ? Daiichi? Hay Sanwa?“Cháu được điều đi hầu khắp các nơi. Kanda, Oshiage, giờ là Shibuya. Nhưng trong năm nay cháu lại sắp chuyển tới nơi khác.”
“Chắc là công việc áp lực lắm.”
“Cháu không thể than phiền về nó được. Tình hình toàn giới tài chính bây giờ đều thế cả. Cháu cũng không ngại chuyển địa điểm công tác. Cháu cảm thấy đã tìm được nghề phù hợp. Thế nên chừng đó cũng đủ làm cháu hài lòng rồi.”
Chuyển địa điểm công tác, điều này đồng nghĩa với một sự khởi đầu. Honma gật gù như thể theo kịp mạch chuyện. Đến nước này thì quá trễ rồi, không hỏi được cậu ta làm ở ngân hàng nào nữa.
“Nhưng mà chú Shunsuke, chú cũng được điều đi khắp các khu vực ngoại ô phải không ạ?” Khuôn mặt chàng trai bất chợt lộ nét lúng túng. “Cháu rất tiếc…”
Lại nữa rồi, Honma nghĩ. Thứ nghi thức xã giao đó.
“Cháu thậm chí còn chưa gửi lời chia buồn.”
Chưa. Cũng đã ba năm rồi, nhưng với Jun mọi chuyện cứ như vừa hôm qua vậy. Chàng trai cứ nhìn chằm chằm chiếc cà vạt hiệu Dior của cậu ta. “Cháu rất tiếc về chuyện của cô Chizuko. Và cả việc cháu không đến dự đám tang. Thực sự cháu không muốn biện hộ gì cả.”
“Cũng chẳng hay ho gì lắm, tin tôi đi. Tôi ước sao có thể mời mọi người đến vì một lý do vui vẻ hơn.”
“Ít nhất hãy để cháu thắp cho cô một nén nhang. Đó là việc đầu tiên cháu nên làm.” Jun áy náy cựa người trên ghế rồi bước tới chỗ bàn thờ. Không một lời nào được phát ra về chủ đề này nữa. Honma không biết Jun đang thận trọng hay chỉ đơn giản là bối rối; dù sao thì anh cũng thấy rất cảm kích.
“Nào!” Anh giục. “Có chuyện gì quan trọng đến độ có thể lôi cậu ra khỏi nhà giữa tiết trời như thế này? Tôi nghĩ chúng ta đề cập càng sớm thì càng tốt.”
Jun lại ngồi đối diện Honma, mắt cậu ta vẫn cụp xuống. Đôi môi run run. Cuối cùng, cậu ta nói rất khẽ, “Phải mất một thời gian dài cháu mới đi đến quyết định…”
Honma khuấy cà phê trong cốc mà không nói chen vào. Chiếc radio không thấm nước của Makoto đang phát ra tiếng nhạc làm nền cho khung cảnh này. Thằng bé bắt đầu nghe nhạc trong lúc tắm từ bao giờ vậy nhỉ? Jun vẫn không nói gì thêm, vì vậy Honma lại phải lên tiếng. “Cậu định kể cho tôi không đây?”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.