Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Phần hai của “Chị ơi! Ngày mai đợi anh đi học nhé!” Tôi gọi Ju là “anh” và xưng “chị”

“Này Ju, sao anh để điểm thể dục thấp thế này hả?” “Anh thích thế đấy. Chị làm gì được?”

“Bộ điên hả Ju?”

“Thế chị có cách nào giúp anh không?”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, sau rồi cũng gục gặc đáp. “Được rồi, mai chị sẽ gọi anh dậy tập chạy.”

“Ha ha! Ngày xưa anh cũng giúp chị điểm thể dục còn gì. Giờ coi như đền đáp lại công ơn ngày xưa. Có gì đâu mà chị nhăn nhó.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Ju, tôi giậm chân bành bạch trước cửa, càu nhàu. “Đúng là đồ cáo già gian ác. Cố tình chứ gì?”

“Ừ đấy!”

“Đúng là đồ trẻ con.” Tôi tức tối. “Ha ha! Xem ai cao hơn?”

Tôi đóng cửa. Như mọi ngày, lần nào cũng vậy, nói chuyện với Ju chừng năm phút trở lên là y như rằng tôi bị trêu cho tức điên người. Nhưng cũng chẳng biết ấm ức thế nào, bởi kiểu nói chuyện của tôi và Ju luôn là thế.

Ju đang gặp vấn đề gì đó nhưng chẳng thiết tha mấy việc giải quyết vấn đề, trong khi ấy tôi lại la ó và kêu giúp Ju, sau đó thì lại té ngửa ra rằng, Ju cố tình đưa tôi vào bẫy.

Ju trẻ con, cực kì trẻ con. Ju vẫn tranh với tôi vị trí ngồi ngược sau yên xe, vẫn ngang nhiên giật của tôi một quả bóng bay để chọc cho nổ, cố tình trát lớp kem bánh gato lên mặt tôi khi hai đứa ăn bánh, thản nhiên chụp ảnh tôi một cách bất thình lình rồi làm ảnh nền điện thoại, khi tôi kêu xóa đi thì Ju một mực khẳng định: “Đây là bức ảnh đẹp nhất anh từng thấy đấy.”

Đến khi tôi lườm Ju, thì Ju cười rồi chạy biến mất, nhưng kịp để tôi nghe thấy năm từ: “Nói dối ngượng mồm ghê!”

Vậy đấy! Nhiều lúc, Ju dỗ tôi bằng câu nói quen thuộc: “Cảm giác có người làm những điều điên rồ với mình thật là tuyệt phải không?”

Tôi hậm hực đáp: “Công nhận là tuyệt, nhưng là tuyệt trong cơn tức.”

Lúc ấy, Ju không nói gì, chỉ lẳng lặng mang đàn guitar ra đánh cho tôi nghe một bản nhạc nào đó. Có khi là một bài hát Việt quen thuộc, cũng có khi là những giai điệu ngọt ngào của Shayne Ward. Vì Ju biết, tôi cực mê nhạc của Shayne, nhưng cũng có khi lại là những nốt nhạc vô cùng trong trẻo mà Ju sáng tác ra. Tôi chỉ biết im lặng rồi ngồi như tượng khi nghe Ju đàn. Lúc ấy, quên hết giận dỗi, quên hết ấm ức. Ju vẫn đùa với tôi rằng: “Cây đàn của anh là cây đàn thần đấy.”

Tôi ngẫm cũng đúng. Chỉ có đàn thần mới khiến người nghe mê mẩn đến vậy chứ.

Bước sang năm thứ ba Đại học, tôi có nhiều bài tập thực hành hơn. Học báo chí, nên tôi thường xuyên phải viết bài. Còn Ju mới vào năm thứ nhất, khá rảnh rỗi. Thời gian chênh lệch nhiều nên gần đây, tôi ít gặp Ju.

Hôm nay chủ nhật, đang sắp xếp lại một vài chồng sách cũ, thì bất chợt. “Chị kia! Sang đây ăn cơm với anh!”

Tôi vừa giật mình, vừa mắc cười. Quay lại, đã thấy Ju đứng ở cửa, tôi giả đò. “Thôi! Em cứ ăn đi!”

“Thế… không chào chị!”

Tôi ngẩn người nghĩ ngợi, sau rồi mới hỏi lại: “Tưởng ngày trước anh nói khác chứ? Hay là do chị nhớ nhầm?”

Ju vẫn thập thò ngoài cửa, lạnh lùng đáp: “Chị vẫn còn nhớ cơ à?”

“Một năm trước chứ mấy, cứ làm như cả thế kỷ không bằng.” Tôi bĩu môi.

“Chính xác là một năm bốn tháng, ba ngày, mười hai giờ.”

Tôi choáng. Đúng là dân Tự nhiên có khác. Trí nhớ đúng là tốt thật. Tôi cười cứng ngắc, đáp: “Lâu dữ ha!”

Ju nhíu mày, hỏi lại: “Hey! Chị biết thứ bảy tuần này là ngày gì không?”

Tôi cũng cố nhớ lại xem thứ bảy tới chính thức là ngày gì? Nhưng rồi tôi cũng chẳng thể nhớ ra.

“Chị không nhớ, là thật hả?” Ju hỏi lại. “Ừ!” Tôi chắc chắn.

“Kỷ niệm tròn ba tháng …”

Nhìn điệu bộ ngập ngừng như có điều gì khó nói của Ju, tôi vừa buồn cười, vừa sốt ruột, giục. “Nói mau lên Ju!”

“Ba tháng…”

“Làm sao?” Tôi cáu.

“Ba tháng chúng ta yêu nhau.” Ju buột miệng.

Nói xong câu ấy, cả tôi và Ju đều tròn mắt nhìn nhau. Mặt Ju bắt đầu đỏ dần, rồi chẳng nói chẳng rằng, Ju vụt chạy vào phòng của mình.
Ha ha ha! Tôi cười lớn. Cười đến mức quặn cả ruột. Trời ạ, lại còn ngại ngùng khi nói điều đó nữa, đúng là cái đồ trẻ con. Tôi đứng trước cửa phòng của mình mà gào lên sáu chữ quen thuộc: “Đúng là cái đồ trẻ con.”

Nhưng lần này, Ju không đáp lại tôi với lời thách thức: “Xem ai cao hơn ai?”

Tôi có nghe thấy tiếng guitar từ phòng Ju, sau rồi nghe thấy giọng trầm trầm của Ju. “Tình yêu không cần nói, chỉ cần cảm nhận thôi, anh nghĩ cũng đủ rồi.”

Ju chỉ hát đúng một câu ấy trong khi đánh hết một bài guitar. Tôi vẫn đứng ở trước cửa, lặng lẽ nghe bản nhạc Ju đàn.

Thật ra, cả tôi và Ju chưa từng nói với nhau một câu kiểu: “Anh thích chị”; “Chúng ta là một đôi”. Chỉ có một lần duy nhất, khi Ju vừa thi Đại học xong, Ju có nói với tôi rằng: “Chị làm bạn gái anh nhé!”

Tôi mỉm cười, gật đầu.

Rồi có những chiều băng qua các con phố cổ Hà Nội, những buổi trưa ăn kem ở Naïve, những buổi sáng dậy sớm để chạy nâng điểm thể dục, những lời trêu đùa, những lần bực tức, tiếng cười, tiếng đàn, tiếng gió… hòa lẫn, đan xen vào nhau lung linh, trong veo như những tia nắng đầu hè.

Tôi biết, tôi là mối tình đầu của Ju. Mối tình đầu cũng như bong bóng xà phòng vậy, đẹp và trong nhưng mỏng manh, dễ vỡ. Và yêu một người con trai kém tuổi mình, cũng vậy.

“Hey! Chị lại bị tiếng đàn guitar của anh làm cho điêu đứng rồi à?”

Ju lúc nào cũng vậy, chỉ giỏi làm tôi giật mình thôi. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh và nụ cười nửa miệng của Ju, tôi chẳng thể giận lâu được.

“Nếu điều đó là thật thì sao?” Tôi vênh mặt hỏi lại.

Ju trên tay vẫn cầm cây đàn, khẽ cúi người xuống, giả đò nghiêm giọng. “Lần sau không được kêu anh là trẻ con!”

Tôi cãi. “Việc này có liên quan gì đến vụ ‘điêu đứng’ kia hả?”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x