
Người Thứ 41 – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương này nói về một vệt tối sậm hiện lên chân trời, trông gần thì hóa ra trung úy cận vệ Gô-vô-ru-kha Ô-tờ-rốc
Từ giếng nước Jan-ghen-đy đến giếng Sôi-ku-đúc đường xa bảy mươi dặm và từ giếng đó đến nguồn nước Úc-căng còn sáu mươi hai dặm nữa.
Đêm đến, Ép-xi-u-cốp hạ báng súng trên một gốc cây bật rễ, nói bằng một giọng rét cóng:
– Dừng lại! Nghỉ đã!
Người ta đốt những cây xắc-xa-un lên. Lửa cháy dày đặc bồ hóng. Bốn bề cát vây quanh thành một vòng tròn ẩm ướt.
Người ta lấy những bì gạo và mỡ ra. Trong nồi gang, gạo lật bốc lên một mùi hăng hăng như mùi thịt cừu
Mọi người run cầm cập, yên lặng ngồi sát vào nhau xung quanh đống lửa, cố tránh những ngón tay lạnh giá của cơn bão tuyết đang luồn vào từng kẽ hở nhỏ nhất. Người ta đưa cả chân vào sưởi ngay chính giữa ngọn lửa, những chiếc ủng da nhăn nhúm kêu răng rắc và nổ lốp bốp.
Trong cơn gió tuyết xám bệch, những con lạc đà bị cột chặt lúc lắc những chiếc nhạc nghe buồn buồn
Ép-xi-u-cốp vấn một điếu thuốc lá trong những ngón tay run rẩy.
Vừa thở một hơi thuốc, anh vừa gắng gượng nói:
– Này các đồng chí, cần bàn xem nên đi đâu bây giờ?
Một giọng buồn thỉu đáp lại từ phía bên kia đống lửa trại:
– Đồng chí muốn anh em đi đâu bây giờ? Dù thế nào đi nữa cũng là đi đứt cả thôi. Quay về Gu-ri-ép không thành vấn đề rồi. Ở đấy cũng có bọn Cô-dắc chó đẻ. Mà ngoài Gu-ri-ép ra thì chẳng còn chỗ nào nữa.
– Còn Khi-va thì sao?
– Đồng chí nói rỡn đấy chứ? Đại loại là vượt sáu trăm dặm qua Ka-ra-kum giữa mùa đông. Hơn nữa lại chẳng có gì mà chén cả.
Mọi người cười nhưng cái giọng buồn bã ấy kết luận một cách tuyệt vọng:
– Chỉ còn có nước chết thôi! Thật là đi đứt!
Dưới lớp áo giáp màu bồ quân, trái tim Ép-xi-u-cốp thắt lại. Nhưng không hề lộ vẻ lo lắng, anh giận dữ ngắt lời người kia:
– Đồ gà rù! Xin đủ cái thói hoang mang lo sợ ấy đi! Nằm chịu chết thì còn hay hớm cái nỗi gì!
– Ta có thể quay sang chiến lũy A-lếch-dăng-đơ-rốp-xkơ. Quân ta ở đó.
– Cũng không thành vấn đề – Ép-xi-u-cốp ngắt lời – Đã có tin là Đê-ni-kin vừa tổ chức một cuộc đổ bộ lên đó. Hiện nay bọn Bạch vệ ở cả A-lếch-dăng-đơ-rốp-xkơ và Cơ-rát-nô-vốt-xkơ.
Có tiếng người rên rỉ trong giấc ngủ.
Ép-xi-u-cốp đấm vào đầu gối vừa ấm hơi lửa. Bằng một giọng sắc như dao chém, anh cắt đứt:
– Đủ rồi! Chỉ còn một đường là ra bể A-ran thôi các đồng chí ạ. Ra đấy rồi ta sẽ quay về Ka-da-lin-xkơ. Ban tham mưu mặt trận đóng ở đấy. Tới đó là về nhà rồi.
Và anh im bặt, lòng cũng rất nghi ngại chưa chắc kế hoạch liệu có thực hiện nổi.
Người nẳm bên cạnh, nhỏm đầu dậy và hỏi:
– Lấy gì mà ăn, từ đây đến biển A-ran?
Ép-xi-u-cốp lại cắt:
– Phải bóp mồm, bóp miệng thôi. Chúng ta không phải ông hoàng phải không? Ngài muốn sực cá với mật ong chăng? Đồ tồi! Ta hãy còn gạo và một ít bột mì đây!
– Đủ ăn ba chặng đường đấy!
– Rồi sao nữa? Từ đây đến vịnh Tréc-ni-xép không quá mười ngày đường. Ta có sáu con lạc đà. Khi nào hết lương thực, ta sẽ chén đến lạc đà. Dù thế nào chăng nữa, cũng chẳng cần đến chúng. Ta thịt một con, rồi tống thịt lên lưng một con khác và lên đường. Bằng cách ấy thế nào cuối cùng rồi chúng ta cũng sẽ đến nơi.
Không ai thốt ra một lời nào. Ma-ri-út-ka nằm gần đống lửa, tì lên khuỷu tay, đôi mắt mèo đăm đăm nhìn ngọn lửa không chớp. Ép-xi-u-cốp thấy bối rối.
Anh đứng dậy phủi tuyết trên áo:
– Xong rồi! Đến rạng đông chúng ta sẽ đi. Đây là một mệnh lệnh. Cũng có thể là chúng ta không đến nơi được tất cả – Tiếng nói của người chính ủy run lên như một con chim hốt hoảng – Nhưng chúng ta phải đi, vì các đồng chí ạ… cách mạng, cách mạng… Vì những người lao động trên toàn thế giới này…
Ép-xi-u-cốp lần lượt nhìn thẳng vào mắt từng người trong số hai mươi ba chiến sĩ. Trong những cặp mắt ấy, anh không thấy ánh lên tia lửa, mà anh vẫn thường quen thấy từ một năm nay. Những cái nhìn mờ xỉn lảng đi, sự tuyệt vọng và hoài nghi hiện rõ dưới những hàng mi khép xuống.
– Khi đã hết lạc đà, rồi cũng đến nước phải ăn thịt lẫn nhau thôi.
Im lặng.
Bỗng Ép-xi-u-cốp hét lên the thé:
– Không bàn cãi nữa. Nhiệm vụ cách mạng đồng chí có biết là thế nào không? Im hết. Mệnh lệnh đã ban bố rồi. Ai lôi thôi, treo cổ lên!
Một cơn ho cắt ngang lời Ép-xi-u-cốp.
Với một sự vui vẻ bất ngờ, anh chàng đang ngoáy cháo đặc bằng cái thông nòng súng bỗng thốt lên trong đêm tối:
– Các tướng, đã hết cái bộ mặt đưa ma ấy chưa? Lại chén đã. Tớ làm vất vả không phải để uổng công vô ích đâu. Đồ lính tráng vất đi!
Mọi người lấy thìa múc những tảng cháo đặc béo và phồng lên. Họ nuốt bỏng cả miệng để cháo khỏi nguội mất. Nhưng ở trên môi vẫn còn một lớp mỡ đông lại mùi hôi như mùi nến.
Ngọn lửa tàn dần, tóe ra trong bóng đêm những tia sáng màu da cam. Mọi người nằm xích chặt vào nhau hơn nữa vừa thiếp đi, vừa ngáy, vừa nguyền rủa trong giấc ngủ.
Tảng sáng, Ép-xi-u-cốp bị đánh thức dậy bằng những cái đập rối rít trên vai. Anh chật vật mở hàng mi đã đóng băng lại, nhổm dậy, và như cái máy, bàn tay tê cóng quơ quơ tìm ngay cây súng.
– Cứ bình tĩnh!
Ma-ri-út-ka đang cúi xuống phía Ép-xi-u-cốp. Con mắt mèo của chị ánh lên trong cái đám vàng đục của cơn bão cát.
– Có chuyện gì xảy ra thế?
– Đứng dậy! Đồng chí chính ủy. Nhưng đừng có làm rầm lên. Trong lúc các đồng chí ngủ, tôi cưỡi lạc đà đi dạo chơi, có một đoàn người Kiếc-ghi đi từ Jan-ghen-đy đến.
Ép-xi-u-cốp quay lại hỏi, hơi thở hổn hển:
– Một đoàn à? Cô không phịa ra đấy chứ?
– Xin lấy danh dự mà thề! Đồ cá chết toi! Ít nhất cũng có bốn chục con lạc đà.
Trong nháy mắt, Ép-xi-u-cốp đứng dậy cho ngón tay vào miệng huýt còi. Hai mươi ba chiến sĩ vươn những tấm thân tê cóng, mệt nhọc mới trở dậy được.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.