
Người Mẹ Cầm Súng – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Một buổi sáng, các anh bộ đội thấy một em bé gái ốm tong teo, mặc quần cụt, áo cánh vải xe lửa (1)vá chằng, vết roi đòn còn hằn trên cổ, đến nằn nì xin đi theo bộ đội, các anh hỏi:
– Tại sao em xin đi?
—–
(1) Một loại vải trắng nhãn hiệu đầu xe lửa.
Em nói:
– Ở đợ cực quá mà.
– Đi đánh Tây cũng cực vậy!
– Đánh Tây sướng bằng tiên chớ cực gì.
Các anh đều cười, em nói tiếp:
– Nó đánh mình, mình đánh lại nó mới sướng chớ. Em ở đợ, chủ đánh em, em phải chạy.
Em đưa cổ cho các anh coi. Các anh rất thương em nhưng hoàn cảnh lúc đó đem em theo sao được.
Mấy ngày sau, má, chị Hai, chị Ba của Út đều thôi ở đợ cho hội đồng Thanh. Một đồng bạc nợ của nhà nó đã có các anh bộ đội trả giúp. Út, cô bé hụt đi bộ đội lần đầu, theo mẹ về lập chòi (2)làm mướn.
—–
(2)Lều.
Út lại leo cau, leo dừa, đồng xu một cây. Chiều về, Út đem tiền cho má và báo tình hình giặc đã nhìn thấy trong lúc leo dừa cho chú Chín – một cán bộ bộ đội.
Ba năm sau, cách mạng mở chiến dịch Cầu Kè, Út đem cả tuổi mười bảy của mình lao vào chiến dịch. Út chạy thư mặt trận, phất khăn ra hiệu cho chú Chín Luông chỉ huy bộ đội đánh trận Rạch Cách, chọi đất báo tin cho các anh để đánh bọn bót Bến Cát. Út đánh Tây bằng khăn và bằng những cục đất của quê hương mình.
Một buổi sáng, Út có dè đâu, chú Chín dắt một anh bộ đội mặt mũi hiền khô đến nhà nói với má:
– Con Út nó đã lớn. Tôi lựa được thằng nầy tướng tá coi cũng được, chị gả cho nó đi.
Út chạy một hơi ra bờ sông, ngồi.
Anh bộ đội đó tên là Tịch, người Khơ Me. Sau đó cả tiểu đội anh Tịch đến đóng nhà Út, Út rủ bạn gái tới nhảy cò, nhảy u, đá banh, vật lộn cho anh Tịch chê, vì đàn bà con gái mà chơi những trò đó thì quá lắm! Nhưng anh Tịch vẫn không chê.
Trong trận đánh bót Chông Nô, thấy Út tay không, anh Tịch hỏi:
– Hồi nào tới giờ cô có biết chọi lựu đạn không?
Út nói không. Anh cho Út một trái, rồi làm điệu bộ dạy. Út chọi rất giỏi, Út nghĩ, anh này đánh giặc ngon đây!
Bót Chông Nô bị diệt, anh Tịch vác ra một vác súng, Út mừng hoa mắt, đón lấy từng cây súng xếp xuống xuồng, Út hỏi:
– Trước anh có ở đợ không?
– Sao không! Mới bỏ bò theo chú Chín đi bộ đội đây.
Pháo giặc bắn như giã gạo. Chiến dịch còn dài. Anh Tịch lại đi, Út chở súng về. Miểng pháo rơi quanh người lụp bụp.
Bộ đội ta hạ đồn Bắc Sa Ma, bao bót Bến Cát, đánh tàu. Tầu giặc bắn như vãi cát. Trận này, Út cùng chị Chương, cô bạn ở đợ ngày trước, bò ra dưới làn đạn giặc, lấy cây súng nồi của anh em ta rút còn để sót lại. Cây súng tốt quá, anh Tịch và các anh bộ đội đã từng nhảy vào đồn, đổ máu ra mới lấy được nó. Hai chị em è ạch lôi cây súng dưới sình (3). Chiều hôm ấy, nó được trao trả tận tay bộ đội.
Nửa chừng chiến dịch, bỗng có tin anh Tịch hy sinh. Chưa phải là vợ, cũng chưa biết yêu, nhưng Út khóc anh Tịch, thù thằng Tây lắm. Út đã đi trinh sát, thấy tàu nó vô sông Cầu Kè, Út chạy băng băng về báo. Nó bắn moọc-chê đuổi theo. Mỗi lần nghe éo éo trên đầu, Út chỉ hụp xuống một chút, lại chạy. Thương anh Tịch quá, Út không biết sợ chết là gì. Bộ đội được tin ra dàn kịp. Trận ấy, tàu sắt giặc bị thương tháo chạy. Tây chết ục ục dưới sông. Một chiếc tàu cây (4)bị súng “ống trúm” (5)của ta thổi trúng một lỗ bằng cái nia. Út la:
– Trám đất sét, kéo nó về để dành độc lập chạy chơi!
—–
(3) Bùn.
(4) Tàu bằng gỗ.
(5) Súng Badôca.
Tưởng nói chơi, chẳng dè các anh làm thật. Chiếc tàu được kéo về, gỡ hết máy, chỉ còn cái bộng. Đứng dưới tàu, Út nghĩ hoài không biết mình đã trả thù được cho anh Tịch hay chưa!
Chiến dịch hết. Đột nhiên, anh Tịch trở về. Thì ra ở đời, con người ta trùng tên là chuyện thường. Út trở thành cô dâu. Ngày cưới, vui hơn Tết. Út ra điều kiện với chồng: Hễ theo giặc là thôi nhau luôn, còn đánh lộn chết bỏ cũng không thôi nhau! Anh Tịch gật. Bộ đội kéo đến đầy một chùa. Má Út lên ngồi ghế danh dự. Út mặc áo cưới. Chú Chín, người chỉ huy cao nhất quận Cầu Kè, ra xin thưa với má mấy lời…
Chị Hai của Út nói:
– Phải tao biết đằng mình nổi dậy, tao nhịn để bây giờ hãy lấy chồng.
Má khóc:
– Tao có ngờ đâu đời nó bây giờ lại được vậy…
Út lên nói cảm tưởng:
– Tôi vừa được đi đánh giặc, lại vừa được chồng…
Sau đó trẻ con hát nghêu ngao lời các anh bộ đội dạy:
Ai đi chiến dịch Cầu Kè.
Về giồng Tam Ngãi, giang ghe xóm chùa.
Hỏi thăm cô Út ngây thơ
Ngày xưa cực khổ, bây giờ thì sao?…
Cưới xong, anh Tịch đi chiến đấu, Út ở nhà trồng dưa, lúc nào có công tác thì chú Chín tới kêu đi. Hai năm sau, Út mười chín tuổi. Sông bao lớn Út cũng không sợ. Út còn ao ước có một cây dừa nào cao tới trời để leo lên ngọn theo dõi địch. Út đi bán bánh tận nhà giam Cầu Kè, trao kế hoạch của chú Chín cho cơ sở cứu một đồng chí huyện ủy viên bị bắt. Đồng chí đó đã thoát, nhưng sau đó ít lâu, Út được tin buồn: Chú Chín hy sinh.
Út khóc, kêu anh Tịch cùng đi trả thù. Lúc đó, huyện nhà đang gặp khó khăn. Giặc đóng bót tràn lan. Sông Hậu ngày nào cũng có xác người chết. Đêm đêm, Tây đem anh em mình ra bắn ở cầu sắt. Người làm việc trong xã chỉ còn lơ thơ. Ông Chín Đông, chủ tịch xã, phải lánh trong chùa.
Hàng ngày, Út đi bán mì nấu và nước mía ở chợ Cầu Kè. Út đã bỏ súng sáu vào thúng mì, mang vào giữa chợ, trao cho anh em giết thằng quận Hùm, trả thù cho chú Chín. Việc bại lộ, thù chú Chín chưa trả, lại bị rượt bắn ráo riết. Cuộc sống hình như co hẹp lại, nhưng cái quyết đánh Tây thì vẫn còn nguyên vẹn.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.