
Cuộc Chơi Nhan Sắc – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Tao mà bọn đàn ông lại để chị trực vào 8 tháng Ba? – Natalia Timofeeyeva thương cảm hỏi tôi, đưa cho tôi cái panh kẹp kim đã sẵn sàng. Tôi im lặng vì phải thực hiện đường khâu quyết định, đòi hỏi sự tập trung hoàn toàn. Mà tôi biết trả lời sao đây – vì chính tôi để nghị trực vào 8 tháng Ba, kiểu như vì tham lam, bị cám dỗ bởi thù lao gấp đôi cho việc đi làm ngày lễ?
Tôi xiết chặt mũi khâu quyết định của mình, xem ra cũng không tệ lắm, đến độ người phụ mổ, một chuyên gia về chấn thương từ lâu đã thờ ơ với mọi thứ, cũng khịt mũi hài lòng.
Không, không phải vì tiền mà tôi trực 8 tháng Ba. Tôi là một người cô đơn, mà ngày lễ là một cuộc tra tấn thực sự đối với những người này, đặc biệt là Ngày quốc tế phụ nữ, khi chẳng ai chúc mừng bạn, hay ngày 23 tháng Hai *, khi bạn chẳng có ai để chúc mừng, hoặc ngày Valentine…
Và năm mới tôi cũng chẳng thích, xin thưa, không thích hơn so với tất cả những ngày vui vẻ khác vì cảm giác thực thể của một quãng đời đã ra đi, vì sự thừa nhận buồn đau rằng thêm một năm cô độc nữa đã bị bỏ lại phía sau, mặc cho tất cả những ước mơ tìm được người đồng hành trong đời ta thầm cầu khấn dưới cây thông vào đêm giao thừa và ly sâm panh chừng mực uống trong âm thanh rền vang của chuông đồng hồ.
Thực sự là năm nay tôi đã chẳng cầu mong gì nữa. Thống kê lạnh lùng cùng với kinh nghiệm cá nhân đã chứng minh chẳng có ông già Noel nào có thể tìm ra một ông chồng tốt cho người phụ nữ 38 tuổi.
1* Ngày bảo vệ Tổ quốc, khởi đầu (từ 1922) đây là ngày thành lập quân đội Nga mang tên Ngày Hồng quân và hạm đội, từ năm 1946 đến 1993 đổi thành “Ngày quân đội Xô Viết và hải quân”. Sau khi Liên Xô tan rã ngày lễ này tiếp tục được kỷ niệm ở một số nước cộng hòa Xô Viết cũ là Nga, Belarus, Kyrgyzia. (Nguồn: ru.wikipedia)
– Chị có nghe gì về vụ cắt giảm không? – Tôi hỏi Nataliya Timofeyevna để kéo chị khỏi việc thảo luận về hoàn cảnh của tôi. Là y tá phẫu thuật, Natalya Timofeyevna vì sao đó lại tường tận về tất cả mọi chuyện diễn ra trong bệnh viện còn hơn cả bác sĩ trưởng, mà thông tin của chị luôn chính xác, dù đó là chuyện dan díu giữa các đồng nghiệp, thuyên chuyển cán bộ, hay tiền của công trình đang sửa chữa bị phó phòng hành chính quản trị tư túi, hoặc bất cứ một lĩnh vực hoạt động nào trong bệnh viện chúng tôi.
– Hôm qua có cuộc họp, – chị nói, bằng động tác thành thạo đặt dụng cụ vào bàn tay đang chìa ra của tôi, – thảo luận lâu lắm về việc cắt giảm ai, nhưng họ không đả động gì đến cô, yên tâm đi.
– Không à? Chính xác là không à?
– Chính xác! Họ không tinh giản cô trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Tôi nặng nề thở dài. Lời của Timofeyevna có thể tin cậy được.
Với tôi đó là một bất ngờ. Chỉ cần đề cập đến việc cắt giảm là tôi nghĩ ngay tới mình. Đó là một quyết định quản trị hợp lý: tôi tương đối trẻ, khỏe mạnh, không có con nhỏ, có nghĩa tôi sẽ không rên rỉ và xin xỏ tại tòa vì sự sa thải thiếu công bằng – không có cơ sở cho việc đó. Còn ông chủ, về phần mình, sẽ không cắn rứt lương tâm, kiểu như vất trẻ mồ côi ra băng giá. Tôi sẽ tìm được việc làm nếu muốn, lẽ dĩ nhiên.
Còn nguyên nhân chính là vì sếp không thể chịu nổi tôi, và chân trời của anh ta sẽ thông thoáng hơn nếu không có tôi.
Bác sĩ trưởng mới nhận chức cách đây chưa lâu để có thể bị chúng tôi nắm thóp. Phong cách dân chủ chẳng nói được gì, mà đó là triệu chứng đáng ngại hơn là đáng yên tâm.
Chúng tôi quen nghĩ rằng, mặc cho sự lịch sự, quá khứ tranh đấu vinh quang và những ý định trong sạch mà anh ta thường biểu hiện, vị bác sĩ trưởng đáng thương này chẳng bao lâu sẽ sa vào mạng nhện kế toán. Anh ta sẽ không nhận ra bị mắc vào những hệ thống tham nhũng mà về sau đã quá muộn để giằng ra. Bực mình đấy, nhưng đời là thế.
Vả chăng, tôi chẳng bao giờ có tham vọng giao đãi thân thiện với anh ta. Vài tháng trước tôi cần người phụ mổ. Hãy sa thải tôi, Vladimir Semyonovich! Chuyên gia chấn thương thường đảm nhận vai trò này trong những giờ khẩn cấp, lại bị kẹt vì bệnh nhân quá tải, tôi đã cố gọi các đồng nghiệp khác nhưng không ai nhấc máy.
Mổ ruột thừa thì có thể chỉ hai người cùng với y tá, chị Nataliya Timofeyevna này có thể hỗ trợ còn tốt hơn một bác sĩ phẫu thuật khác, nhưng viêm phúc mạc thì không thể thiếu một bác sĩ phẫu thuật thứ hai. Bằng giọng độc địa, tôi báo cáo với bác sĩ trưởng và chuẩn bị làm ầm lên việc này thì anh ta xuất hiện bên bàn mổ.
Kết quả anh ta là một trợ lý tuyệt vời, đến độ lẽ ra phải khen ngợi Vladimir Semyonovich (tên của bác sĩ trưởng) hay ít ra phải hỏi anh ta học phẫu thuật ở đâu mà tốt vậy. Nhưng tôi lại giống như bị chó dại cắn!
Bình thường tôi là một người lịch sự, tương đối nhã nhặn, tâm tính tôi khá mềm mỏng để có thể trở thành thủ lĩnh phe đối lập, mặc dù tôi cũng không mắc bệnh xu nịnh. Nếu tin vào điều gì đó, tôi sẽ bảo vệ quan điểm của mình. Nhưng không phải kiểu lỗ mãng hay loạn thần kinh.
Vậy mà ở đây… Ngay sau ca mổ tôi tuyên bố với Vladimir Semyonovich rằng mình vẫn còn mệt vì chưa quen việc tổ chức công việc sao cho kíp trực không phải đốt đuốc đi tìm người phụ mổ. Đó mới chính là công tác tổ chức, chứ không phải chuyện bố trí ở đây một câu lạc bộ Những nhà phẫu thuật vui vẻ.
Cuối cùng thì, tôi đế thêm, nếu Vladimir Semyonovich không hiểu ý tôi, thì thuyền trưởng không có nghĩa vụ lấy thân mình trám chỗ nứt, mà phải là người đưa ra những biện pháp tổng hợp hiệu quả để con tàu có thể đi đúng hướng. Bác sĩ trưởng đã nhìn tôi bằng cặp mắt hơi kinh hãi và nhanh chóng tháo lui.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.