
Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
A Chiêu kinh ngạc nhìn bàn tay trước mặt, đường chỉ tay rõ ràng, năm ngón tay xương xương, lòng bàn tay tuy có một vết chai mỏng nhưng tuyệt đối không mất phần đẹp mắt.
A Chiêu cúi đầu nhìn năm ngón tay của mình, vừa bẩn vừa đen, trong kẽ móng tay còn có cặn bẩn.
Bả vai cô bé khẽ co lại, không dám nắm lấy tay Vệ Cẩn. Đối với A Chiêu bây giờ, Vệ Cẩn rất giống một vị tiên, cô bé sợ rằng mình sẽ làm bẩn tay vị tiên đó.
Sắc mặt Vệ Cẩn bình tĩnh.
Hắn âm thầm đánh giá A Chiêu nhỏ gầy kia.
Đứa nhỏ trước mắt hắn chỉ khoảng hơn kém năm, sáu tuổi, thậm chí giờ còn đang run rẩy chẳng khác mấy đứa bé ăn mày khác. Một con nhóc như vậy có bản lĩnh gì mà lại là kiếp số của mình?
Cũng không sao, Đại trưởng lão chưa bao giờ xem bói nhầm. Nếu A Chiêu ở bên người hắn, để hắn tự nuôi dạy thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vệ Cẩn vô cùng kiên nhẫn, không hề lên tiếng thúc giục mà chỉ ôn hòa nhìn A Chiêu.
A Chiêu làm ăn mày mấy năm, không biết cái gì chứ giỏi nhất là quan sát sắc mặt người khác. Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, mà vị tiên trước mắt lại bình thản như vậy, lòng A Chiêu muốn từ chối nhưng rồi vẫn run run vươn tay ra nắm lấy tay Vệ Cẩn.
Trắng và đen tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Ý cười thản nhiên hiện trên trong mắt Vệ Cẩn.
Trong lòng A Chiêu đang lo sợ nay đã nhẹ nhõm hơn, vị tiên này… không mắng mình.
Năm ngón tay của Vệ Cẩn nắm chặt, kéo A Chiêu đang ngồi dưới đất. A Chiêu nhút nhát đứng bên cạnh Vệ Cẩn, bị mọi người đánh giá xem xét.
Được làm đồ đệ của Vệ Cẩn, quả thật tiền đồ vô lượng. Dân Hầu của nước Khâu sực tỉnh, cười vang nói: “Chúc mừng Vệ công tử thu được đồ đệ.” Lời còn chưa dứt, tiếng nói khen tặng xung quanh đã vang lên.
Bây giờ Dân Hầu đi thẳng vào vấn đề, chắp tay nói: “Khâu Vương ngưỡng mộ tài năng của Vệ công tử đã lâu. Nay nghe rằng Vệ công tử xuống núi, đặc biệt hạ chỉ cho tại hạ tới nghênh đón. Bệ hạ đã sai người chuẩn bị tốt chỗ ở để Vệ công tử làm việc và nghỉ ngơi.”
Những nhân sĩ đến từ hai nước còn lại cũng rối rít mở miệng thuyết phục.
Vệ Cẩn im lặng nghe, chờ đến khi tất cả đều nói xong, hắn hơi trầm ngâm.
Mọi người đều chờ đợi, nhìn chằm chằm vào Vệ Cẩn. Chiếu bạc chỗ quán trà lại có thêm vào người chọn nước Khâu. Thanh niên áo đen vừa rồi từ xa nhìn Vệ Cẩn và A Chiêu, từ từ uống trà.
Không ngờ rằng Vệ Cẩn lại nói: “A Chiêu, con muôn đi nước nào?”
Vệ Cẩn vừa nói xong, mọi người đã hiểu rằng hắn để cho đồ nhi mới nhận quyết định xem đi đâu. Cùng một lúc, tất cả đều chú ý đến A Chiêu.
Lòng bàn tay của A Chiêu ra đầy mồ hồi, cô bé núp vào người Vệ Cẩn, đôi mắt có chút e sợ.
Các nước thuyết phục A Chiêu, vội vàng đưa ra những điều kiện mê người.
Nghe thấy loại thịt mình chưa từng được ăn, A Chiêu nuốt ực một cái, ngước mắt nhìn Vệ Cẩn. Trên mặt Vệ Cẩn cũng không có chút không vui. Bỗng nhiên, A Chiêu nhớ ra cái gì đó, cô bé rút tay ra khỏi tay Vệ Cẩn, đi thẳng về phía quán trà.
Tiểu nhị đã khinh bị A Chiêu cũng không dám thể hiện vẻ mặt như trước. Được Thiên Sơn Vệ Cẩn thu làm đồ nhi, thân phận cũng chuyển biến đến nghiêng trời lệch đất. Tiểu nhị cung kính khẽ khom người tránh ra.
A Chiêu đi đến trước mặt người áo đen, mở miệng nói: “Cho cháu hỏi, ân công là người nước nào vậy?”
Người thiếu niên mặc đồ đen giật mình, nói: “Khâu.”
A Chiêu quay người nói với Vệ Cẩn: “Sư phụ, A Chiêu muốn đi nước Khâu.”
Vệ Cẩn hỏi: “Vì sao?”
A Chiêu nhỏ giọng đáp: “Ân công tặng bánh bao cho A Chiêu.”
Vệ Cẩn mỉm cười. Tính cách cô bé này cũng tốt, còn nhỏ đã hiểu được việc báo ân.
Vệ Cẩn nói: “Được.”
Hắn nói với Dân Hầu: “Mong Dân Hầu có thể chuẩn bị cho ta cùng đứa nhỏ này một chiếc xe.”
Dân Hầu vui sướng vô cùng. Tưởng rằng Vệ Cẩn sẽ tới nước Quỳnh thăm sư huynh trước, không ngờ lại nói là muốn đến nước Khâu. Người đã ở nước Khâu, bọn họ tất có biện pháp khiến Vệ Cẩn ở lại. Hơn nữa, đồ đệ mà Vệ Cẩn vừa nhận hình như cũng có thể nói vài câu với Vệ Cẩn, việc lấy lòng một đứa nhỏ ăn mày cũng dễ dàng hơn nhiều.
Dân Hầu đáp ứng: “Được.”
A Chiêu ngồi trên xe ngựa.
Cô bé nhéo mặt mình, cảm thấy chuyện tốt vừa rồi như ảo giác. Nửa canh giờ trước cô bé còn cùng một ông lão ăn mày tranh giành bánh bao, nửa canh giờ sau đã ngồi trên xe ngựa, tấm nệm dưới mông êm ái tinh xảo, thậm chí còn mềm hơn quần áo mà cô bé mặc thường ngày.
Chợt có một thị nữ bước vào, trong tay là một chậu gỗ đựng nước nóng, quỳ xuống: “Nô tì là Thải Thanh. Công tử sai nô tì tới hầu hạ người rửa mặt. Sau khi vào nước Khâu sẽ có chỗ tắm rửa.”
A Chiêu không quen với việc này, chân tay gượng gạo.
Thải Thanh dùng năm chậu nước rửa sạch mặt và hai tay A Chiêu, đang định kì người cho cô bé thì A Chiêu vội lắc đầu: “Cháu… cháu tự làm được.”
Thải Thanh vâng dạ, để lại một bộ quần áo sạch sẽ rồi khởi khỏi xe. Đến khi A Chiêu thay đồ xong, Thải Thanh thò đầu vào nói: “Công từ mời người qua đó.”
A Chiêu gật đầu.
Sau khi lên xe Vệ Cẩn, trong lòng A Chiêu có chút thấp thỏm, ngồi đối diện Vệ Cẩn, không dám nhúc nhích. Vệ Cẩn đang cầm bút viết gì đó, kể cả sau khi A Chiêu lên xe, Vệ Cẩn vẫn vô cùng chuyên tâm, dường như không nhìn thấy A Chiêu.
A Chiêu vào lúc trời vẫn còn sáng, cô bé ngồi không nhúc nhích, thỉnh thoảng lại lén nhìn Vệ Cẩn. Vệ Cẩn không nói câu nào, cô bé cũng không mở miệng. Hai thầy trò cứ như thế ngồi hết một canh giờ.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.