
Chuyện Buồn Không Thể Tin Được Của Êrênhdira Ngây Thơ Và Người Bà Bất Lương – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Êrênhđira gạt tấm vải xuống dưới để lộ hai con mắt. Cô nhìn và nhận rằng quả thật những quả cam này có màu y hệt nước da mình.
– Bây giờ em không muốn anh ở đây đâu!
– Anh vào chỉ cốt để em xem những quả cam này thôi. Hãy xem.
Dùng móng tay anh bóc vỏ cam rồi hai tay anh tách quả cam ra làm đôi. Anh cho cô bé xem hạt kim cương lóng lánh ghim ở giữa.
– Những quả cam này là hàng cha con anh mang tới biên giới.
– Nhưng đó là những quả cam tươi- Cô gái thốt lên vẻ ngạc nhiên.
– Đúng rồi, cha anh trồng thứ cam này mà!
Êrênhđira không thể tin được điều đó. Cô gạt tấm vải xuống dưới hơn nữa để lộ hẳn khuôn mặt ra. Cầm lấy hạt kim cương cô ngạc nhiên ngắm nghía.
– Chỉ với ba hạt này thôi chúng mình có thể du lịch khắp thế giới, em ạ!
Êrênhđira thản nhiên trả lại viên kim cương cho Uylix. Uylix cố gạ gẫm thêm:
– Anh còn có cả một chiếc xe tải nữa. Ngoài ra…còn… Hãy nhìn này, em!
Anh rút khẩu súng lục từ trong túi áo ra.
– Trong vòng mười năm tới em không thể bỏ đi được!
– Em sẽ đi mà. Đêm nay khi con cá voi ấy ngủ, anh đứng ngoài bắt chước tiếng cú rúc huýt gọi em.
Anh huýt thử cho cô gái nghe. Lần đầu tiên mắt cô bé sáng lên cười khi thấy tiếng huýt sáo ấy y hệt tiếng cú rúc.
– Chỉ tại bà em thôi!- cô gái nói.
– Con cú vọ phải không?
– Không phải, cái con cá voi ấy!
Cả hai cùng cười vẻ đắc chí vì sự hiểu lầm ấy. Êrênhđira trở lại câu chuyện:
– Không ai có thể đi đâu được nếu không được phép của bà mình.
– Việc gì em phải nói với bà già nhỉ!
– Cái gì bà cũng biết hết. Luôn luôn bà em được báo mộng trước.
– Khi bà già được mộng báo thì chúng mình đã ở tận biên giới rồi. Chúng ta sẽ sống bên nhau như những người buôn lậu.
Rồi bắt chước bộ dạng của tài tử điện ảnh, Uylix tay nhứ nhứ khẩu súng lục miệng kêu” đoàng! đoàng!” y hệt tiếng súng nổ thật để cù cho Êrênhđira cười. Cô gái không nói không rằng nhưng đôi mắt cô lại tỏ vẻ sẵn sàng. Cô hôn tạm biệt anh. Uylix cảm động miệng khẽ reo:
– Chỉ ngày mai thôi là chúng mình sẽ được thấy tầu thủy đi trên biển, em thân yêu ạ!
Đêm ấy, trước lúc sáu giờ tối, khi Êrênhđira đang chải tóc cho bà mình thì cơn gió bất hạnh đời cô lại nổi lên. Những người Anhđiêng làm thuê và người nhạc trưởng đứng ở ngoài rạp đợi bà già trả tiền công. Bà già đếm xong số tiền giấy đựng trên két bạc và sau đó khi xem xong bảng thanh toán, mụ trả tiền công cho người đứng đầu bọn làm thuê người Anhđiêng.
– Tiền lương trong tuần của bọn anh cả thảy là hai mươi đồng pêxô. Nay trừ đi tám đồng tiền cơm, ba đồng tiền nước, và năm hào tiền thuê áo sơ mi mới. Vậy bọn anh còn được lĩnh cả thảy là tám đồng năm hào. Tiền đây, anh hãy đếm lại đi!
Người Anhđiêng đếm lại tiền. Xong xuôi đêu đó bọn họ kéo nhau ra về không quên cảm ơn mụ:
– Xin đa tạ bà!
Người nhạc trưởng vào ngay sau đó. Bà già xem lại bảng thanh toán, rồi nhìn bác phó nháy, bác này đang hí hoáy sửa lại ống kính máy ảnh:
– Nào anh bạn có chịu trả một phần tư số tiền nhạc không?
Bác phó nháy, không ngẩng đầu lên, trả lời mụ.
– Nhạc không hiện hình trên ảnh của tôi chụp!
– Nhưng mà nhạc khêu gợi khách hàng thích chụp ảnh.
– Hoàn toàn ngược lại, bà ơi! Nhạc chỉ làm cho bọn khách hàng buồn thỉu buồn thiu và khi họ hiện hình trên ảnh của tôi thì mắt cứ nhắm tít lại y như người đang ngủ. Thế là tôi lại phải chụp đền cho họ.
Người nhạc trưởng lúc ấy cũng vui miệng tham gia:
– Nhạc không làm cho họ phải nhắm mắt lại đâu.Chính là ánh chớp của đèn chụp làm họ phải nhắm mắt lại đấy, anh bạn ạ!
– Chỉ tại cái thứ nhạc chết tiệt của nhà anh đấy thôi!
Bà già kết thúc cuộc cãi vã giữa hai người:
– Thôi đi, anh gàn bỏ mẹ đi ấy!- mụ nói với bác phó nháy- Anh thử xem ông nghị Ônêximô Xăngchết đấy. Ông gặp biết bao may mắn nhờ âm nhạc đã phụ giúp ông”.
Rồi mụ kết thúc bằng biện pháp cứng rắn hơn:
– Hoặc là anh trả phần tiền thuộc về mình hoặc là anh đi kiếm ăn một mình. Thật vô lý cứ bắt con bé phải gánh chịu đủ thứ tốn kém.
– Thôi được, tôi sẽ đi làm ăn một mình vậy! – bác phó nháy nói – Dù thế nào đi nữa tôi vẫn cứ là cái thằng tôi, một người nghệ sĩ.
Bà già nhún vai vẻ khó chịu. Mụ quay sang nói với nhạc trưởng:
– Của anh có tất cả hai trăm năm mươi tư lần chơi nhạc bình thường, mỗi lần giá năm hào và ba mươi hai lần chơi nhạc vào chủ nhật và các buổi chợ, mỗi lần giá sáu hào. Vị chi anh được lĩnh tất cả là một trăm năm mươi sáu đồng hai hào.
Nhạc trưởng không chịu nhận tiền, nói:
– Tất cả là một trăm tám mươi hai đồng bốn hào kia, bà ơi. Nhạc nhảy đắt tiền hơn.
– Vì sao?
– Vì đó là những bản nhạc buồn, rất buồn.
Tuy vậy bà già vẫn buộc được nhạc trưởng phải nhận tiền, mụ nói:
– Tuần này mỗi điệu nhảy mà ta yêu cầu, anh hãy chơi hai bài nhạc vui. Như thế sẽ ổn thỏa hết.
Nhạc trưởng tuy chưa hiểu hết ý tứ của mụ vẫn đành phải nhận tiền. Cũng chính trong lúc ấy cơn gió mạnh khủng khiếp suýt chút nữa giật đổ cả rạp. Trong lúc người nhạc trưởng lặng lẽ bước ra khỏi rạp thì từ bên ngoài vọng vào tiếng cú vọ rúc nghe não nùng.
Êrênhđira đâm ra bối rối, không tài nào tự trấn tĩnh nổi mình. Cô gái khóa két bạc lại, giấu nó xuống gậm giường rồi đưa chùm chìa khóa cho bà mình. Bà già nhận thấy tay cháu mình run run khi đưa chùm chìa khóa.”Cháu đừng hoảng thế. Trong những đêm giông bao giờ cú vọ cũng rúc như thế đấy”. Nhưng khi thấy bác phó nháy cắp máy ra đi thì mụ lại dọa bác:
– Nếu muốn thì anh hãy ngủ lại đây. Đêm nay thần chết sẽ lảng vảng ngoài đường đấy. Vô phúc mà gặp phải nó thì khốn.
Bác phó nháy nghe thấy tiếng cú rúc nhưng không hề thay đổi sắc mặt.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.