Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

TÂY TẠNG

Ngày hôm sau là thứ Bảy, và tôi đã nướng một giấc rõ dài.

Khi tôi tới chỗ bàn bếp, mẹ và Dì Vi đang lẳng lặng ăn trứng bác cùng bánh mì đen nướng. Mẹ bước đến chỗ tôi, nâng cằm tôi lên và kéo tôi ra chỗ sáng.

“Dì Vi vừa kể cho mẹ về vết thương trên môi con. Khổ thân con quá. Vết rách đó chắc không cần phải khâu lại đâu nhỉ?”

“Ổn mà mẹ. Nó sẽ tự lành mà.”

“Ừ, con biết đấy, nếu vết thương đó cần khâu lại thì chúng ta sẽ tìm cách xoay xở.”

“Con biết ạ,” tôi nói. Tôi biết điều đó thật. Tôi cũng biết mẹ chắc chắn sẽ thở phào nhẹ nhõm nếu không phải đưa tôi đi bác sĩ.

“Mẹ xin lỗi, ngày hôm qua đúng là quá vất vả đối với con, con yêu. Và mẹ còn đi vắng nữa chứ.”

Mẹ choàng tay ôm tôi thật chặt. Nhưng tôi hơi cứng người lại. Tôi không cố tình làm vậy đâu, nhưng cơ thể tôi cứ tự hoạt động theo phản xạ ấy. Không phải vì tôi không muốn được mẹ yêu thương đâu. Tôi muốn chứ. Tôi chỉ không muốn mọi người thương hại mình thôi. Giả như tôi bị thương, hay lỡ như tôi gặp chuyện gì khó khăn, thì tôi muốn một mình chịu đựng tất cả những chuyện đó mà không có người khác chứng kiến.

“Con ổn mà,” tôi nói. Mẹ hiểu ý, nên thả tôi ra. “Sophie đâu hả mẹ?”

Mẹ chỉ tay ra ngoài sân sau.

Tôi bước tới cửa sổ và nhòm ra ngoài. Sophie lại nằm kiểu tượng nhân sư ngay sát hàng rào, và chờ đợi. Còn Rigby thì chưa thấy tăm hơi đâu cả.

“Hôm nay là thứ Bảy,” tôi nói. Nhưng tôi không định nói chuyện với bất kì ai trong căn phòng đó.

“Thứ Bảy thì sao hả con?” Mẹ tôi liền hỏi.

Tôi quay người, và thoáng giật mình khi nghe tiếng mẹ ở ngay gần. Mẹ đang đứng loay hoay bật lửa làm nóng chiếc chảo gang trên bếp và ra sức thổi để lửa bén hơi. Cuối cùng thì lửa cũng bén.

Trong chiếc chảo còn một suất trứng bác nữa.

“Có thể trứng hơi khô một chút đó, con yêu. Mẹ xin lỗi. Mẹ không nghĩ con sẽ dậy muộn thế. Chắc tối qua con mệt lắm nhỉ. Thứ Bảy thì có gì đặc biệt vậy con?”

“Có thể ông hàng xóm không phải đi làm ngày thứ Bảy, nên có khi ông ấy không thả chó ra ngoài ạ.”

Tôi lại nhìn ra phía cửa sổ, rồi ngó qua chỗ Sophie, dù con bé chẳng nhúc nhích tẹo nào. Có gì đó trong tôi vẫn cảm thấy không ổn khi để con bé ở ngoài sân một mình lâu đến thế.

Tuy nhiên, con bé vẫn đang nằm bất động, và nó cũng chẳng có ý định động đậy tay chân. Đây là điều bạn có thể tin tưởng ở Sophie. Một khi con bé đã dồn hết tâm trí vào một điều gì đó, bạn sẽ được rảnh tay một lúc.

“Chắc chú chó đó sẽ phải ra ngoài thôi, ít ra nó phải đi tè chứ,” mẹ nói, giọng có vẻ lo lắng.

“Cô chó,” tôi nói. “Nó là chó cái. Nếu vậy thì sau khi nó tè, nó sẽ lại phải quay vào nhà.”

Tôi không nghe thấy tiếng Dì Vi, nhưng tôi nghe mẹ nói, “Dì Vi, cháu sẽ lo liệu mọi chuyện. Cháu xin hứa với Dì điều đó. Giờ Dì làm ơn hãy bình tĩnh lại đi.”

Tôi quay sang hỏi Dì Vi. “Dì có biết rõ về bác hàng xóm bên đó không ạ?”

Có vẻ câu hỏi của tôi khiến Dì phải ngẫm nghĩ một hồi. “Không nhiều lắm, cháu ạ. Sao cháu lại hỏi thế?”

Tôi tự hỏi tại sao Dì cần thời gian suy ngẫm câu hỏi của tôi. Dì chỉ cần nói là Dì biết hay không biết thôi mà.

“Ông ấy có vẻ cáu kỉnh,” tôi nói.

“Cháu nói chuyện với ông ấy rồi á?”

“Vâng. Sao Dì lại hỏi vậy ạ?”

“Ta chưa từng nói chuyện với ông ấy. Ta chỉ biết tên ông ấy là Paul Inverness thôi. Ông ấy là cán bộ tín dụng ở ngân hàng. Nhưng ta còn chẳng biết đó là ngân hàng nào cơ. Ngoài mấy thông tin đó ra thì ta không biết gì nữa. Ta chỉ biết mỗi tên và chức vụ thôi. Thực ra, ta đã sống ở đây mười lăm năm, nhưng mới chỉ nói với ông ta khoảng trên dưới mười câu thôi.”

“Tại sao lại thế ạ?”

“Ta không biết. Ta có cảm giác ông ấy không muốn nói chuyện với ta. Ông ấy cứ lầm lì vậy đó. Mà cháu nên tránh xa ông ta ra. Ta không thích một người đàn ông sống một mình nhưng thay vì nói chuyện với hàng xóm của mình thì lại đi nói chuyện với một cô gái trẻ.”

“Chuyện không phải như Dì nghĩ đâu ạ,” tôi nói.

“Làm sao cháu biết được.”

“Cháu biết mà.”
“Thế giới này khắc nghiệt lắm.”

“Chuyện đó thì cháu rõ lắm ạ.” Tôi lại mở cửa ra ngoài sân sau.

“Con đi đâu thế, con yêu?” Mẹ hỏi.

“Con thấy không ổn khi để em ở ngoài đó một mình lâu như vậy.”

“Mẹ vẫn để mắt đến con bé mà. Con đừng lo.”

Tôi vẫn đi tiếp.

“Thế còn bữa sáng của con thì sao?”

“Mẹ mang ra ngoài cho con được không ạ?”

Thực ra đó không phải câu hỏi. Tôi tình nguyện trông Sophie, nên việc nhờ mẹ mang giúp tôi một đĩa trứng bác ra ngoài sân cũng đâu phải điều gì ghê gớm.

Tôi đi về phía hàng rào và đứng cạnh con bé. Chắc con bé đã thấy bóng tôi. Nhưng có vẻ con bé chẳng hề bận tâm tới chuyện tôi đứng đó.

“Chu.” Con bé kêu. “Chu, chu, chu.”

Ừm, có thể con bé có để ý đến tôi. Nhưng có thể nó đã lẩm bẩm như thế cả sáng nay rồi. Giọng con bé hơi khàn khàn. Nhưng nó vẫn nói được.

“Chu là sao hả, Sophie?” Tôi biết từ này chắc chắn có liên quan đến cô chó nhà bên, nên tôi nói, “Rigby. Con chó tên là Rigby.”

“Chu.” Sophie nói.

Tóc con bé sạch sẽ, láng bóng, và đã được mẹ tôi chải mượt. Mẹ đã tắm rửa và chải chuốt cho con bé thật xinh.

“Rigby.”

“Chu.”

“Rigby.”

“Chu, chu, chu.”

Tôi thở dài và quay lại ngồi trên đi-văng.

Vài phút sau, một đĩa trứng được bưng từ trong nhà ra ngay trước mũi tôi. Tôi đang mải tập trung suy nghĩ quá nhiều chuyện nên không hề nghe tiếng chân mẹ, hay nhìn thấy mẹ mang đồ ăn ra. Mẹ đặt hai miếng bánh mỳ đen nướng quết bơ trên đĩa trứng của tôi, còn bên cạnh là một cốc nước cam ép bé xíu.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x