
Cuộc Sống Tự Chôn Vùi – Web tải sách miễn phí ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
CHƯƠNG 2
Hầu hết mọi người chưa bao giờ nghe nói về vùng Austin, bang Minnesota, còn nếu có ai biết về nó thì chắc có lẽ là do cái tên Spam, một sản phẩm thịt lợn muối không bao giờ thối rữa và là nguồn cung cấp thực phẩm cho binh lính và người tị nạn trên khắp thế giới. Đó là niềm tự hào, là chiếc “vương miện” của công ty Cổ phần Thực phẩm Hormel – có biệt danh – được đặt vì lợi ích của quê hương tôi – Spam Town. Họ thậm chí còn có một bảo tàng nằm tại Austin để ca ngợi sự vĩ đại của Spam. Và nếu như điều này để lại một vết nhơ, như một dấu tù trên tiến trình lịch sử của Austin, ở đây đã không diễn ra một cuộc đình công lịch sử.
Cuộc đình công xảy ra vào bốn năm trước khi tôi ra đời, nhưng những đứa trẻ lớn lên tại Austin đã sớm được học về cuộc đình công này như cái cách mà một số đứa trẻ khác tìm hiểu về Lewis và Clark10* hay về bản Tuyên ngôn Độc lập. Một cuộc suy thoái vào đầu những năm 1980 đã ảnh hưởng không nhỏ đến nhu cầu tiêu dùng của các sản phẩm công nghiệp thịt sữa, vì vậy Hormel đã xin ý kiến của hội đồng công ty để cắt giảm một khoản chi phí cho tiền lương rất lớn. Tất nhiên, điều này xảy ra như một cú ngã mà bạn không bao giờ có thể vực dậy được, và cuộc đình công bắt đầu. Sự chen lấn, xô xát giữa những người biểu tình đã dẫn đến bạo loạn. Tình trạng bạo lực thu hút giới truyền thông, thậm chí một đội quay phim truyền hình đã chốt máy bằng hình ảnh của một chiếc trực thăng bị lao thẳng vào cánh đồng ngô gần Ellendale.
Cuối cùng chính phủ đã phải phái lực lượng Vệ binh Quốc gia đến để đàn áp vụ việc này, tuy nhiên, bạo lực và sự thù địch đã để lại những tàn dư trên thị trấn này, những vết nhơ mà một số người đã coi nó là bản chất điển hình của nơi đây. Bản thân tôi chỉ nhìn nhận nó như một vết sẹo tồi tệ. Giống như bất kể một thị trấn nào khác, Austin cũng có những điểm tốt, hồ bơi, phòng nha, tu viện Carmelite, sân bay riêng của thành phố, và chỉ cách thành phố nổi tiếng Mayo Clinic ở Rochester có “vài bước chân”. Nơi đây có trường đại học công lập nơi tôi đang theo học trong khi làm cùng lúc hai công việc bán thời gian. Trong ba năm, tôi đã dành dụm đủ tiền và rót đầy vào các thẻ tín dụng, thứ sẽ cho phép tôi có thể chuyển đến trường đại học M như một sinh viên năm nhất. Austin còn có ba mươi quán bar, đó là chưa kể đến các quán bar trong khách sạn và các câu lạc bộ theo yêu cầu, và với dân số vào khoảng hai mươi ba nghìn người – thì gần như Austin là một trong những nơi có tỉ lệ người dân ra vào các quán bar thuộc hàng lớn nhất trong tiểu bang Minnesota.
10* Cuộc thám hiểm của Lewis và Clark (1804-1806), do Meriwether Lewis và William Clark dẫn đầu, là cuộc thám hiểm trên bộ đầu tiên của người Mỹ đến duyên hải Thái Bình Dương và ngược lại.
Tôi có một vốn hiểu biết về các quán bar không đến nỗi tồi, và cũng đã bước từng bước chân đến hầu hết các quán bar trong thị trấn vào mỗi dịp khác nhau khi tôi mới chỉ là một thằng nhóc, có lẽ cũng từ hồi chưa đến mười tuổi. Mẹ để mặc tôi ở nhà để coi sóc Jeremy trong khi bà ra ngoài làm vài ly rượu. Tôi hơn em trai mình hai tuổi và nó là đứa trẻ mắc chứng bệnh tự kỷ – căn bệnh làm nó trở nên trầm tính, và hơn tất cả, mẹ tôi cho rằng tôi đã đủ lớn để có thể làm “bảo mẫu” cho nó.
Đêm đó, Jeremy ngồi trên một chiếc ghế bành trong phòng khách và xem video yêu thích của mình – Vua sư tử . Tôi phải làm bài tập địa lý, vì vậy tôi tự nhốt mình lại trong căn phòng ngủ chật hẹp mà tôi và Jeremy dùng chung. Tôi không nhớ tất cả những căn phòng mà tôi và em trai mình đã cùng chia sẻ trong suốt những năm qua, nhưng tôi lại rất nhớ căn phòng đó: một căn phòng có những bức tường mỏng như những chiếc bánh quy giòn tan, được sơn một màu xanh dương huyền thoại giống hệt với tông màu của những mái che của bất kỳ bể bơi công cộng nào trên thế giới này. Bạn có thể nghe thấy âm thanh nhỏ nhất từ căn phòng bên cạnh, bao gồm cả tiếng bộ phim hoạt hình Vua sư tử mà Jeremy đang bật đi bật lại. Tôi nằm ở tầng trên của một chiếc giường tầng – một chiếc giường bằng gỗ dán cũ kĩ đã có những chỗ bị nứt, vì vậy thật là phí hoài cho chiếc nệm lò xo của chúng tôi khi phải nằm trên một thứ vô dụng như vậy – tôi bịt tai lại, cố gắng không để những tiếng ồn làm phiền mình. Nhưng việc này cũng chẳng có tác dụng là bao khi thứ âm thanh kia được lặp đi lặp lại không ngớt, dội qua những bức tường lỗ chỗ của sự tập trung. Tôi không chắc liệu rằng phần tiếp theo của câu chuyện mà tôi sẽ kể sau đây là đúng hay một sự thêm thắt trong bộ nhớ của tôi lại sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng lúc đó, tôi đã yêu cầu Jeremy vặn nhỏ tiếng xuống, và tôi thề là thay vì làm như những gì tôi nói, nó lại vặn to hơn. Sao một đứa trẻ có thể ngang bướng đến vậy?
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.